Lòng Thân Tống Hạo thật xúc động, cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, anh vẫn mong đợi, vẫn luôn khát vọng sẽ có một người chỉ thuần thuần túy túy yêu anh, mà không hề có một chút xíu vụ lợi trong tình cảm đó sao?
"Hiện tại vẫn chưa muộn mà, trừ phi anh chê em lớn tuổi, không hấp dẫn nữa..." Cô cố ý cười nói dí dỏm, muốn để cho anh thả lỏng một chút, nếu anh đã không muốn nói tới những chuyện kia, chắc là vì anh sợ cô lo lắng, nếu đã như vậy cô sẽ phối hợp với anh, giả bộ như cái gì cũng không biết.
"Em lại nói lung tung gì đấy." Anh kéo cô nằm sát lại, cằm khe khẽ cọ trên mái tóc mềm mại của cô: "Khi anh trở về, nhìn thấy em ngồi dưới đất ngủ say, mà trong tay vẫn ôm ảnh của Noãn Noãn là sao vậy?”
"Hả? Thật vậy sao, có lẽ là do ngày hôm nay không nhìn thấy Noãn Noãn nên em nhớ con quá thôi."
“Ừm! Noãn Noãn ở nhà của ba mẹ em lúc nào cũng có thể đến chơi với con mà."
"Vâng, hôm nay em cũng vừa mới đến đó, con bé mải mê chơi vui đến quên cả trời đất." Hoan Nhan nhích thêm vào ngực Thân Tống Hạo, mặt áp sát vào lồng ngực, chợt nghe thấy tiếng tim anh đập thùng thùng vọng tới.
Anh yên lặng, cô cũng không nói gì. Sau đó rất lâu, lúc màn đêm đen đặc đã bao trùm không gian, anh chợt mở miệng: "Nhan Nhan, hay là tháng sau, chúng ta cử hành hôn lễ đi."
“ Cái gì, tháng sau?”... Còn có mười bảy ngày, trái tim Hoan Nhan lập tức co rút lại. Cô nhớ tới tập bệnh án dày cộp kia, nhớ tới những lời nói tuyệt tình của Thích Dung Dung đã lăng nhục và giễu cợt cô ra sao, nhớ tới những lời nói cô đã đối đáp với Thích Dung Dung thế nào, cô chợt đem Thân Tống Hạo đẩy ra, nhưng lúc tách ra, cô mới nhận thấy mình luống cuống, vừa ngẩng đầu, cô thấy trong mắt anh thoáng nét bi thương, Hoan Nhan cảm thấy đau lòng, không nói được nên lời, vành mắt đột nhiên ửng đỏ... Cô nên nói với anh thế nào đây, cô làm sao có thể mặt dày mày dạn ở bên anh đây, cô cần phải làm gì để đối mặt với những áp lực mà người mẹ ruột thịt của anh gây ra, cô nên làm thế nào để có thể vượt qua được sự áy náy và tự trách của bản thân mình đây.
"Em không bằng lòng ư? Em vẫn còn giận anh sao?" Anh ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập nỗi đau thương, động tác theo bản năng của cô khiến cho tim anh giống như bị một nhát dao tàn nhẫn đâm vào.
"Không, không phải vậy." Hoan Nhan lắc đầu, cố nén nước mắt; "Anh biết là em yêu anh, em muốn gả cho anh mà, nhưng bây giờ..."
"Anh cũng biết, từ trước đến nay em là người rất mẫn cảm, anh cho em thêm một chút thời gian có được hay không? Em đã sắp điều chỉnh được rồi, hai tháng, à không, một tháng, có được hay không?"
Có thể kéo dài thêm được bao lâu thì hãy cứ kéo thêm, nếu chuyện cô đồng ý kết hôn đến tai Thích Dung Dung, sợ rằng đến gà chó cũng không yên. Đúng vậy, bây giờ đang trong thời điểm nguy cấp, nếu làm cho anh bị phân tâm dẫn đến sai lầm thì sẽ ân hận cả đời.
"Được." Thoắt cái, anh liền nở nụ cười, nắm tay cô: "Bất kể bao lâu, anh cũng chờ em, nhưng mà không cho phép em rời bỏ anh, không kết hôn cũng không cho phép em rời bỏ anh."
"Em làm sao có thể rời bỏ anh đây?" Cô cười, cố kìm lại nước mắt đang chực trào ra, cô ngẩng mặt hôn lên môi của anh: "Thân Tống Hạo, em rất muốn cả đời này được ởcùng anh."
"Em dĩ nhiên là cả đời này sẽ ở bên cạnh anh, bởi vì anh chỉ đồng ý chấp nhận mình em là vợ của anh mà thôi." Anh hôn lại cô, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ tràn ngập sự dịu dàng. Cho dù bất kể trời có sập xuống, vùi lấp tất cả, hay bị lâm vào cảnh khốn khó, anh cũng tuyệt đối không bao giờ chịu buông tay cô ra nữa.
"Em hy vọng mình lại sinh thêm đứa con nữa, hy vọng giữa hai chúng ta không có một chút cách trở nào, em hy vọng thật nhiều, hy vọng tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ, em đã hy vọng sau bao nhiêu năm, cuộc sống của em từ nay về sau đã có thể an tâm được nắm chặt tay anh, không cần lo lắng sẽ có người nào đó đem anh đang ở bên cạnh em đẩy ra ngoài."
"Thế nhưng, tất cả những điều đó đều là ảo tưởng, năm năm trước em đã ảo tưởng, năm năm sau em vẫn còn để mình đắm chìm ở trong mộng, cho tới bây giờ, em mới thực sự hiểu ra mọi điều, mới thực sự hiểu ra rằng, bất kể em cố gắng đến đâu, yêu anh đến đâu, mọi người đều nghĩ rằng em đã trèo cao, em không xứng với anh, huống chi, em chỉ sinh cho anh được một đứa con gái. Ở nhà họ Thân này, vĩnh viễn không bao giờ có chuyện con gái được giữ quyền thừa kế, em không thể nào, không bao giờ từ bỏ địa vị là vợ anh, hay chắp tay nhường lại vị trí ấy cho người khác, em không thẻ nào mang người đàn ông em yêu nhường cho bất cứ ai."
"Em biết anh không bao giờ để ý, không thèm lưu tâm đến những chuyện này, nhưng em biết rõ, nếu em ích kỷ tự cho mình cái quyền được sống cùng với anh, như vậy em sẽ mang về cho anh những gì đây? Chúng bạn xa lánh, giữa nhiệm sở nghìn người, em làm cho một người cao cao tại thượng như anh, trở thành người bị Hội đồng quản trị đuổi ra khỏi cửa, toàn bộ địa vị của anh đều bị người thay thế, ngay cả tư cách làm người đàn ông cũng bị mất. Thậm chí đến ông nội đang nằm sâu dưới đất kia cũng sẽ chỉ vào người của Hứa Hoan Nhan này mà mắng mỏ, mắng em đã làm đứt huyết mạch của nhà họ Thân, mắng em đã phụ lòng yêu thương của ông dành cho em."
Han Nhan lập tức cắn đầu lưỡi, những lời nói thầm bén nhọn, đau đớn kia giống như là dòng điện, trong nháy mắt lan khắp toàn thân cô.
"Nhưng mà bảo em rời khỏi anh, em tuyệt nhiên không làm được, bảo em buông tha anh, em cũng không làm được, A Hạo, anh hãy nói cho em biết, chúng ta nên làm cai gì bây giờ?"
"Em không thấy được con đường phía trước, đó là một khoảng tối tăm, em cũng không thấy được đường lui, bởi phía sau là vực sâu vạn trượng, em cố gắng muốn nắm lấy tay của anh, nhưng lại vẫn kém một chút xíu, nếu như em sớm biết rằng yêu mệt như vậy, ngày ấy em có nên gặp anh hay không đây? Nhưng nếu em không gặp anh, cuộc sống này của em có phải hay không cũng chỉ là cục diện đáng buồn?
cô cảm thấy trong miệng tràn ngập vị đắng chát, vừa ngảng đầu lần nữa, lại phát hiện từ trong mắt anh từng giọt lệ đang lăn xuống, cô hiếm khi thây anh khóc, một người kiêu ngạo nếu như anh, ngang ngạnh phóng túng như anh, nhưng vì cô cũng đã mấy lần rơi lệ.
"Anh làm sao thế?" cô đau lòng ôm lấy anh, chợt bị anh lật người đặt phía dưới thân, những chiếc hôn giống như những hạt mưa rơi khiến cô tê dại tê dại.
"'Anh bỗng có dự cảm xấu, chúng ta bây giờ đang hòa thuận như vậy, nhưng anh lại rất sợ, sợ rằng sự hòa thuận ấy lại giống như là một mũi dùi phá tan giấc mộng, sợ rằng một ngày nào đó mở mắt ra, em lại biến đi bặt vô âm tín, Nhan Nhan, chúng ta rời khỏi đây đi, chúng ta ra khỏi nước, tìm một chỗ yên tĩnh, chúng ta một nhà ba người ở chung một chỗ, có được hay không?"
"Vâng, anh nói gì em cũng đồng ý." cô cười, nhưng là nụ cười rơi nước mắt, cô đưa tay ôm cổ anh, đem thân thể anh kéo xuống, cùng mình dán chặt ở chung một chỗ.
Nếu như tách ra là điều tất nhiên, thì không cách nào cưỡng lại số mạng, nếu quả thật như vậy trước khi tình yêu tan vỡ, cô sẽ liều mạng lưu luyến giữ lại tất cả những gì tốt đẹp nhất, bất kể ngày mai, cô có chết cũng cam lòng.
Phòng làm việc của Thị trưởng.
"Ai cho phép cô làm như thế? Là ai chấp thuận cho cô làm cái chuyện lạm dụng chức quyền của tôi mà ra quyết định lung tung?" Đặng Quang Duệ nhìn văn kiện trước mặt, rốt cục không nhịn được vỗ bàn một cái đứng lên.
"Quang Duệ, không phải là ngài đã đồng ý để cho em toàn quyền phụ trách mảnh đất kia sao?" Lâm Thiến cười khẽ, không thèm để ý chút nào, vẫn giống như thường ngày nhẹ nhàng ôm hông, đem mặt áp sát vào trước ngực của lão, nhưng không ngờ Đặng Quang Duệ thái độ lại khác mọi khi, đem cả người cô đẩy ra ngoài, gương mặt giống như bầu trời u ám sắp có trận mưa to!