“Đừng bảo là, anh đừng hỏi tôi…. Tôi chỉ tin vào mắt, vào tai của tôi, Thân Tống Hạo, chính miệng mẹ anh nói, tận mắt tôi nhìn thấy chẳng lẽ là giả sao? Chúc mừng anh, mừng cho anh sớm sinh quý tử!”
Cô nhìn anh, sâu trong ánh mắt chỉ toàn là nổi thất vọng cùng lạnh lùng, anh chợt thấy tuyệt vọng. Cho dù là lúc ly hôn, cho dù sau năm năm gặp lại có Tằng Á Hi bên cạnh cô. Khi đó ánh mắt cô nhìn anh cũng chưa từng lộ ra nỗi thất vọng đến cùng cực. Ánh mắt nhìn anh như người xa lạ, không hề quen biết.
“Nhan Nhan..” Anh bước tới, muốn khiến đáy mắt cô không còn nét lạnh lẽo nữa, nhưng cô đã khép cửa lại, biến mất trước mắt anh.
Thân Tống Hạo nắm chặt hai tay, nỗi sợ hãi làm anh cơ hồ đứng không vững. Nhìn cô đóng chặt cửa trước mặt anh, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói của cô. Cô không tin anh, chuyện cho tới bây giờ, cô cho là anh phạm sai lầm một lần đã là không thể tha thứ, thế mà bây giờ vẫn phạm lỗi lầm giống vậy lần nữa, cô một chút cũng không tin anh mà.
Anh xoay người xuống lầu, xông thẳng vào màn đêm, lái xe thật nhanh chạy đến nhà ba mẹ mình. Anh nhất định phải biết rõ, mẹ anh thường ngày nhìn thấy anh thì đã khiếp sợ ba phần rồi, rốt cuộc đã làm gì, trước mặt thì cho anh ba phần sắc mặt, sau lưng lại dỡ trò gì đây!
Nhà họ Thân.
“Minh Tranh à, hôm nay cảm thấy sao rồi?” Thích Dung Dung một tay cầm điện thoại, một tay bưng ly trà, mặt mày hớn hở hỏi chuyện.
“Dạ không tệ thưa bác gái, tuy hơi có phần mệt mõi, nhưng vẫn thèm ăn chua ạ.”
“Chua trai cay gái, chua trai cay gái, thật tốt quá Minh Tranh à. Vừa nhìn con đã biết tốt tường rồi, thật không chịu thua kém. Con yên tâm, sau khi đứa bé chào đời, bác liền bảo Thân Tống Hạo cưới con vào cửa.”
Thích Dung Dung cao hứng phấn chấn buông điện thoại , mới vừa ngồi xuống uống một ngụm trà liền nhìn thấy Thân Thiếu Khang đi xuống thang lầu nói: “Dung Dung, bà nói muốn a Hạo cưới người nào?”
“Ông đó, nhìn mặt ông không được vui vẻ mấy, lại đây, có tin vô cùng tốt nè.” Thích Dung Dung cười mặt đỏ lừ lừ, đưa tay kéo Thân Thiếu Khang ngồi xuống bên cạnh, cười híp mắt nói.
“Tin tốt gì vậy?” Thân Thiếu Khang nhìn bà hơi nghi ngờ, mấy ngày nay bà luôn ra vẻ thần thần bí bí, ngay cả đi đánh bài mạt chược mà bà thích nhất, hay đi giao tiếp bên ngoài cũng đều bỏ qua một bên không tham gia.
“Hai người chúng ta chỉ mấy tháng nữa là có cháu bồng rồi nha!”
“Nhan Nhan mang thai?” Thân Thiếu Khang nghe lời này không khỏi vui mừng, phấn chấn hỏi dồn tiếp.
Thích Dung Dung nghe thấy ông hỏi bực mình muốn mắc nghẹn, tức giận trợn mắt nhìn ông một cái: “Cái gì mà Nhan Nhan, cô ta không thể mang thai, chết vẫn còn muốn ở trong nhà chúng ta. Tôi tìm cho a Hạo người phụ nữ khác.”
Thích Dung Dung hơi đắc ý mở miệng nói. Gạo sống nấu thành cơm, ngược lại bà muốn nhìn một chút xem a Hạo xử trí ra sao? Bà là mẹ ruột của hắn, cho dù bà có làm ra chuyện động trời gì đi nữa, hắn là con chắc cũng không dám động đến bà dù chỉ đầu ngón tay!
“Bà!” Thân Thiếu Khang tức giận thiếu chút nữa thì hôn mê, bà ấy biết rất rõ bây giờ con trai và Nhan Nhan rất hạnh phúc, vất vả lắm hai đứai mới hòa hợp, cũng sắp tái hôn lại, bà ấy sao lại xử dụng kỷ xào vô sỉ như vậy?
“A Hạo sẽ không làm theo lời bà đâu, bà nên bỏ ý định đó đi. Nhà họ Thân chúng ta từ bao giờ lại làm ra hành động vô sỉ như vậy!” Thân Thiếu Khang tức giận đứng lên, không muốn nói chuyện với bà nữa, nhưng không ngờ Thích Dung Dung chỉ cười nói: “Sao ông lại tức giận vậy chứ, tôi không phải vì lo cho tương lai mai sau của nhà họ Thân chúng ta sao? Không phải vì giữ địa vị của a Hạo ở công ty không để cho một đám lão già dồn ép, ông cho rằng tôi muốn quản chuyện này sao?”
“Đừng nói là Nhan Nhan chỉ có thể không mang thai, cho dù con bé không thể mang thai, bà cũng phải hỏi ý kiến con mình đã chứ!”
“Dù sao thì gạo cũng nấu thành cơm, đứa nhỏ của Minh Tranh cũng sắp bốn tháng rồi!” Thích Dung Dung đắc ý liếc nhìn ông: “Tôi nói cho ông biết, đàn ông trong thiên hạ không có ai không ăn trong chén nhìn trong nồi. Minh Tranh tuổi còn trẻ, dáng dấp lại đẹp, hiện tại đứa bé trong bụng con của a Hạo cũng đã lớn như vậy. Ông cứ yên tâm đi, a Hạo sẽ mềm lòng. một ngày nào đó hắn còn phải cám ơn tôi, người làm mẹ này thay hắn suy nghĩ chu đáo đấy!”
“Bà, ai da…..Rốt cuộc bà làm cái gì mà khiến a Hạo đồng ý làm ra chuyện này?” Thân Thiếu Khang tức giận nói không nên lời, cái gậy trong tay nặng nề đập trên mặt đất.
“Tôi bỏ thuốc ngủ vào trong canh, còn rượu thì cho một ít thuốc mê mà thôi.”
“Bà thân là một phu nhân nhà có tiếng tăm lại làm ra sự tình này? Việc làm của bà có chút nào đúng tiêu chuẩn chưa? Thủ đoạn đê hèn này là loại việc của bọn du côn lưu manh. Thích Dung Dung, bà thật quá đáng, đó là con trai bà, không phải con chó con mèo! Huống chi tính cách a Hạo bà không phải không biết, dồn ép hắn quá, cho dù bà là mẹ, nó cũng không tha cho bà!”
Thích Dung Dung thấy Thân Thiếu Khang giận dữ như vậy, cũng hơi chột dạ. nói thật bà cũng hơi váng đầu, nhìn thấy đứa bé trai mập mạp con Văn Tĩnh, lại đúng lúc không hẹn mà gặp Thái Minh Tranh. nói gần nói xa thấy ý của Minh Tranh vẫn còn nhớ nhung a Hạo, bà mới nảy sinh ý nghĩ như vậy. không ngờ chỉ hai lần, mà Minh Tranh đã có thai, bà càng thêm mừng rỡ, căn bản là không nghĩ xa tới chuyện sau này.
Nghĩ đến mười, hai mươi năm sau này, a Hạo lạnh lùng với bà, Thích Dung Dung không khỏi có chút bất an. Chỉ là từ trước tới nay tính tình bà ương ngạnh quen rồi, lại thêm Thân Thiếu Khang trước giờ không dám có ý kiến gì với bà, trong nhà bà nắm toàn quyền quyết định. Chuyện đến nước này, mặc dù trong lòng có hơi sợ, nhưng bà vẫn cứng đầu cứng cổ nói: “Ông mắng tôi hạ lưu cũng được, tóm lại, mọi việc tôi làm đều vì nhà họ Thân này. Cho dù ông cụ còn sống, nếu biết Nhan Nhan không thể sinh con được nữa, cũng sẽ tán thành tôi làm như vậy! Vẫn là câu nói kia, ván đã đóng thuyền, a Hạo và Hứa Hoan Nhan đành chìu theo số phận thôi! Chỉ trách ông trời không có mắt, bọn họ kiếp này không duyên phận!”
Thích Dung Dung vừa dứt lời, giọng nói quản gia bên ngoài vang lên: “Thiếu gia, trễ rồi sao cậu còn quay lại đây?”
Thích Dung Dung vừa nghe quản gia nói, sắc mặt thoáng chốc tái mét. Bà đưa tay nắm lấy cánh tay Thân Thiếu Khang: “Chuyện này trước tiên ông để tôi gạt a Hạo, ông biết nếu hắn biết Minh Tranh thì đứa bé không giữ được. nói không chừng đứa bé kia là bé trai duy nhất của nhà họ Thân!”
Thân Thiếu Khang thở dài ra sức lắc đầu: “Tôi mệt mỏi, lên lầu nghỉ ngơi trước.”
Ông run rẩy đứng lên, cảm giác bất lực nảy sinh tràn đầy. Ông biết rõ chuyện này Dung Dung làm quá phận, nhưng lúc này lại không dám nói cho con trai biết. nói ra lại làm cho dư luận xôn xao, hội đồng quản trị có mấy người trong lòng bất mãn với Thân Tống Hạo. Nếu biết được, nói không chừng lại gây sức ép muốn Thân Tử Kiện trở lại….
Thôi thôi thôi, ông mặc kệ, mặc cho số phận.
Bên này ông vừa mới lên lầu, bên kia Thân Tống Hạo mặt mày tối sầm bước vào phòng khách.
Thích Dung Dung trong lòng hoang mang, nhưng mà trên mặt vẫn mỉm cười vẻ mặt từ ái: “Con trai, sao trễ thế này còn quay lại?”
“Mẹ nói gì với Nhan Nhan, cô ấy nhìn thấy cái gì, còn nữa Thái Minh Tranh là người nào, đến cùng chuyện gì xảy ra?” Thân Tống Hạo trực tiếp đi thẳng vấn đề, ngồi cũng không ngồi xuống, lạnh lùng hỏi.
“Nhan Nhan cãi nhau với con?” Thích Dung Dung cười cười, tự rót cho mình ly trà, chậm rãi nói: “Cũng không có gì, chỉ là ngày đó trên đường gặp phải Minh Tranh đi khám thai, thì cùng cô ấy nói vài lời thôi.”
“Chỉ vậy thôi?” Thân Tống Hạo cười lạnh, anh lấy điện thoại di động ra, ngón tay bắt đầu linh hoạt nhấn trên bàn phím: “Mẹ không muốn nói, như vậy, con kêu người đưa Thái Minh Tranh tới, chúng ta cùng nhau đối chất!”
“A Hạo….” Thích Dung Dung rốt cuộc ngồi không yên nổi, bà đứng lên đi tới bên cạnh lấy tay đè lại ngón tay của anh: “Haiz…Là do mẹ vừa mới biết Nhan Nhan, đứa nhỏ này không thể sinh con nữa, trong lòng bực bội không vui. Ngày đó vừa gặp Minh Tranh thì đúng lúc cũng đụng phải Nhan Nhan, thành ra có nói mấy lời hơi nặng. Bây giờ nghĩ lại, mẹ cũng hơi hối hận….”
“Mẹ nói cái gì?”
Thích Dung Dung sợ hãi nhìn anh, ngập ngừng nói: “Chỉ là vài câu nói, mẹ nói Nhan Nhan không thể sinh cho họ nhà Thân chúng ta đứa cháu trai… Còn có nói rõ rằng đừng tranh cãi nhiều vô ích, nhất định phải kiếm được một đứa con trai.”