Gọi điện thoại ở phòng khách, nghe nói là anh đang ở nhà của ba mẹ, cô lại gọi điện thoại tới, lúc này mới tìm được anh.
"Ông xã. . ." Lúc thức dậy được nghe giọng nói của anh vọng tới, Hoan Nhan cảm thấy bao nhiêu tức giận trước đó cũng tiêu tan. Cô nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, lại nghe được tiếng nghẹn ngào trầm thấp từ đầu bên kia điện thoại truyền đến. Trái tim Hoan Nhan không khỏi đau xót, chỉ hận không được lập tức bay trở về ở bên cạnh anh...
"Ông xã, không sao. . . Đừng khóc. . ." Hoan Nhan không biết nên khuyên nhủ anh như thế nào, không thể làm gì khác hơn là đau lòng gọi tên anh để an ủi.
"Nhan Nhan, mẹ cũng đã chết. . . Ngay trong hôm nay, mẹ cũng đã chết. . ." Anh không nhịn được, chợt khóc òa lên... Hoan Nhan sững sờ hồi lâu, rồi ngã ngồi ngơ ngẩn ở trên ghế sa lon. Tình hình vậy mà...vậy mà lại biến đổi xấu đi đến mức độ thế này...
"Ông xã. . . Đừng buồn bã quá, anh đừng khóc, anh mà khóc nữa chắc em lại khóc theo anh mất... bác sĩ nói, hiện tại em đang có Bảo Bảo, không được phép khóc, sẽ ảnh hưởng không tốt với Bảo Bảo. . ."
Hoan Nhan khịt khịt mũi, những giọt nước mắt cũng lăn xuống. Cô có phần hơi ân hận bản thân mình chậm chạp, nếu lúc này có cô ở bên cạnh giúp đỡ cho anh thì tốt, một cái ôm của cô có lẽ sẽ cho anh thêm một chút sức mạnh. Nhưng mà cô lại không thể trở về,. . .
Cô còn đang nói, đầu dây bên kia anh chợt trầm mặc hồi lâu, phải qua đến mấy phút anh mới nói ngắt quãng: "Nhan Nhan, vừa mới rồi em nói... em đã nói cái gì... có phải em nói nhầm lẫn gì không? Cái gì Bảo Bảo...”
"Nhan Nhan, em mang thai!" Lời còn chưa dứt, anh lại đột nhiên phản ứng rất nhanh, giọng nói chợt đề cao tám độ, vừa mừng vừa sợ la to lên.
"Đúng vậy, ông xã. . . cục cưng đã được năm tuần rồi, con rất khỏe." Hoan Nhan phán đoán có lẽ anh đang vui vẻ, bất giác cảm thấy hơi thở nhẹ nhõm hẳn. Cô chỉ lo lắng nếu anh đau thương quá mức sẽ ốm mất, nên không nhịn được nữa, vội vàng nói với anh tin tức tốt lành này.
"Nhan Nhan, em hãy nhanh chóng trở về đi, để cho anh trông nom, chăm sóc em thật tốt... Nhan Nhan, khi nào em trở về, anh sẽ đi đón em!" Anh mừng rỡ mãi không thôi, chỉ hận không được nhìn thấy cô ngay lập tức để ôm cô thật chặt!
"Ông xã. . ." Hoan Nhan trong lòng có chút không nỡ, cô không muốn nói cho anh biết, bây giờ ngay cả việc ngồi thôi, người cô đều rất khó chịu không sao chịu được... nếu như phải lên máy bay, ngồi lăn lóc một lần nữa, nhất định cô không chịu nổi.
"Được rồi, ông xã, em sẽ đi đổi vé máy bay." Cô cắn răng đồng ý với anh. Cô chịu đựng đau khổ một chút cũng không vấn đề gì, bây giờ chính là thời điểm anh đang cần cô nhất, mà quả thật cô cũng muốn ở bên cạnh anh để giúp đỡ.
Khi cô cúp điện thoại, tâm tư cũng chợt như bừng tỉnh. Không thể phủ nhận ban đầu cô rất oán hận Thích Dung Dung, cũng từng lo lắng sau này khi cô cùng A Hạo ở chung một chỗ, làm sao có thể chung sống với Thích Dung Dung... nhưng mà cô không sao có thể tưởng tượng được bà đã chết.
Từ nay về sau, cuộc đời này, trừ cô, Noãn Noãn và Bảo Bảo còn đang ở trong bụng, A Hạo không còn ai là người thân nào nữa ... Cô không ngăn được tiếng thở dài, đau xót chống đỡ cơ thể bị tê dại do mang thai, đi ra bên ngoài tìm ba mẹ.
"Ấy, không được đâu, Nhan Nhan à, con hãy xem lại tình hình sức khỏe của con bây giờ một chút đi. Cả ngày đến việc đứng ngồi hay nằm còn rất khó chịu, lại còn không ăn, không ngủ được... làm sao con có thể lăn lóc đến mấy lần để chuyển máy bay mà trở về nhà đây? Huống chi trong nhà lại đang xảy ra chuyện lớn như vậy, con trở về tất nhiên sẽ phiền muộn lại thương tâm, sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần. Con không nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho cục cưng của con chứ, để có được nó không phải là chuyện dễ dàng. Con và A Hạo mong mỏi lâu như vậy mới lại có đứa con, cho nên không thể để xảy ra một chút xíu sai lầm nào!"
Vừa nghe Hoan Nhan nói muốn đổi vé máy bay trở về nước, mẹ cô là người đầu tiên la hét phản đối. Con gái của bà cho nên bà đau lòng nhất, bà không thể để cho Nhan Nhan phải chịu sự đau khổ như vậy, huống chi tiểu tử trong bụng của nó, hoàn toàn giống như là đồ quỷ đòi nợ, chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào bắt nạt mẹ của mình như vậy, chắc chắn nó là đồ tiểu tử thúi! Bà càng không thể để cho con gái mạo hiểm đi như vậy!
"Mẹ. . . Nhưng mà A Hạo hiện tại thật sự rất cần con, huống chi, ba chồng con khi còn sống đối xử với con cũng rất tốt, con nghĩ cần phải trở về để đưa tiễn ông ấy đến nơi yên nghỉ cuối cùng."
"Mẹ nói không được là không được!" Hứa phu nhân lập tức nổi giận lên: "Hai người nhà họ Thân nhà kia đã làm chuyện mà mẹ cũng không muốn nói nữa. Bây giờ con mang thai cháu chắt của nhà họ Thân, là đã lập được công lớn, cho dù con không trở về, cũng không ai dám nói một chữ không, huống chi tình hình sức khỏe của con lần này cũng rất đặc biệt, hôm qua bác sĩ nói mà con đã quên rồi sao? Bồi dưỡng thật tốt, không được để mệt nhọc, cũng không được chịu bất cứ sự kích thích nào hết. Nếu lần này con trở về, vạn nhất bị kích thích bởi chuyện đó, sẽ tác động đến bảo bối, vậy thì cháu ngoại của mẹ sẽ ra sao đây?"
"Mẹ, con có thể cẩn thận một chút..." Trong lòng Hoan Nhan cũng có chút không vững dạ. Cô biết là mẹ muốn tốt cho mình, hơn nữa bản thân cô cũng không chắc đường xá xa xôi như vậy, liệu thật sự có thể xảy ra chuyện gì sai sót hay không nữa. Có đứa con này, quả thật cô cũng không hề dễ dàng gì, bình thường hàng ngày cô đều cẩn thận đến gấp trăm lần.
"Không được!" Hứa phu nhân dứt khoát buông xuống hai chữ vừa nhìn về Hứa Hướng Cảnh: "Còn ông nữa, dám len lén mua vé máy bay cho nó, sau này ông không cần gặp lại tôi nữa!"
Hứa Hướng Cảnh vốn dĩ muốn giúp con gái một câu, lập tức không dám nói gì nữa. Ông nhìn Hoan Nhan một chút, áy náy vỗ vỗ vai con gái: "Nhan Nhan à, con hãy ngoan ngoãn bồi dưỡng thân thể đi. Chờ A Hạo hết bận, các con đoàn tụ bên nhau ở nơi này, cũng chỉ vài ngày thôi mà." Hứa Hướng Cảnh vừa nói vừa bám lấy bên cạnh cửa đuổi theo Hứa phu nhân ra ngoài...
Hoan Nhan bĩu môi xiêu vẹo trở về trên giường... bây giờ phải làm sao đây...
Ai ngờ đến tối cô liền nhận được điện thoại của Thân Tống Hạo. Thì ra là Duy An đã trở về nước, đem tình hình sức khỏe của cô nhất nhất kể hết cho anh nghe, anh liền lập tức gọi điện thoại ngay cho cô, nghiêm nghị ra lệnh: cô tuyệt đối không được trở lại... lại nói chỉ cần cô bồi dưỡng cơ thể thật tốt, chờ anh xử lý xong tang sự của cha mẹ sẽ lập tức bay sang với cô.
Hai người còn nói rất nhiều thứ chuyện nhỏ nhặt nữa. Bởi vì sợ cô nghỉ ngơi không tốt, Thân Tống Hạo cũng không dám cúp điện thoại.
Hoan Nhan lại mách với anh, nói là đứa bé này làm loạn thật nhiều, mới được năm tuần mà khiến cô ngày ngày đứng ngồi không xong.... Thân Tống Hạo nghe xong thấy đau lòng đến cả buổi. Tuy tinh thần anh cũng rất mệt mỏi, nhưng anh cũng cố gắng dỗ dành cô hồi lâu.
Còn mọi chuyện khác anh không đề cập tới.
Sau một tuần, Thân Tống Hạo làm lễ đưa tang cho cha mẹ, thể theo nguyện vọng của mẹ, anh đã an táng bà ở cùng một nơi với Thân Thiếu Khang.
Lúc đến nghĩa địa, trời chợt đổ xuống trận mưa tuyết nhỏ. Một đoàn người mặc trang phục đen trang nghiêm đi giữa thời tiết này càng thêm vẻ đau thương. Noãn Noãn cũng mặc bộ quần áo màu đen, gương mặt đầy nước mắt, mặc dù cô bé tuổi còn nhỏ, chưa hiểu lòng người ấm lạnh ra sao, nhưng cũng biết trước kia ông bà yêu thương mình thế nào, chỉ biết là sau này sẽ không bao giờ còn được uống chè táo của bà nữa, cũng sẽ không bao giờ còn được ông mang theo cùng đi câu cá nữa.
Thân Tống Hạo dắt theo Noãn Noãn đứng ở hàng đầu tiên để cảm ơn các bậc cha chú, bạn bè, họ hàng thân thích. Hết người này đến người khác, ai đi qua cũng nói một câu an ủi với anh hãy nén bi thương. Đến cuối cùng, chợt có hai người khách không mời mà đến.
Một người Thân Tống Hạo biết, đó là Mộ Trạch Ân, một người Noãn Noãn biết, đó là Mộ Hiền Ninh....
Noãn Noãn vừa nhìn thấy Hiền Ninh đã khóc, vùng vẫy khỏi tay Thân Tống Hạo, chạy tới nhào vào trong ngực Mộ Hiền Ninh khóc òa lên. Mộ Hiền Ninh nét mặt chợt biến đổi, lúc sau cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn ông, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Noãn Noãn: "Thiên Tình, không sao, đừng khóc."
Cậu vẫn như cũ, lại lấy khăn tay ra, lau nước mắt trên mặt cho cô bé. Noãn Noãn chỉ kéo tay của cậu, núp ở trong ngực, ôm chặt lấy cậu không rời.
Thân Tống Hạo thấy một màn như vậy, đáy lòng lặng lẽ nổi lên vẻ lo lắng. Anh không ngờ tới người mà suốt ngày Noãn Noãn treo ở khóe miệng là Mộ Hiền Ninh, lại là cháu trai của Mộ Trạch Ân.
Mộ Trạch Ân liếc mắt nhìn hai đứa bé, âm thầm thở dài một cái, ông run lẩy bẩy tiến đến trước mộ bia, phía trên kia là hình của Thích Dung Dung cùng Thân Thiếu Khang kề vai sát cánh. Ông vươn tay, vuốt ve khuôn mặt Thích Dung Dung ngoài không trung, nét mặt già nua nặng nề bi thương: "Bà đã yêu ông ấy rồi, nếu không bà sẽ không đi theo ông ấy nhanh như vậy..."
Ông hơi cúi người chào, rút ra từ trong cái túi ở trước ngực một cành hoa cúc trắng, run rẩy đặt đặt ở trước mộ của bà. Đôi môi khô quắt mấp máy hồi lâu, Thân Tống Hạo không nghe được ông nói điều gì, cuối cùng chỉ nghe thấy ông nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Dung Dung..."
Ông đứng ở trước mộ hồi lâu, nhìn kia tấm hình với ánh mắt dịu dàng làm cho người ta cảm động.
Thân Tống Hạo chưa từng nghĩ tới, một người phụ nữ như mẹ anh vậy mà lại có được hai người đàn ông như vậy yêu say đắm.
Sr all: Nhóm ed truyện Người phụ nữ của Tổng giám đốc - thay đổi lại tên bạn trai của bé Noãn Noãn từ Mộ Hiền Trữ (theo bản dịch) sang Mộ Hiền Ninh (theo âm đọc) nhé!