Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 435: Đi hết con đường




"Ôi chao ôi. . . . . . Cô thư ký mới tới này không muốn sống nữa chắc?"
"Trời ạ, nếu ông chủ phát hiện cô ta đi dép thế này, nhất định sẽ giận dữ đấy!"
"Tôi muốn trốn trước. . . . . ."
Nhân viên ở đây đều ngó dáo dác bàn luận xôn xao, còn Thiên Tình vừa nhắn tin trên điện thoại vừa cúi đầu đi, căn bản không biết tình trạng hiện giờ.
An Gia Khải đối với nhân viên luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc, nhưng tiền lương cùng phúc lợi cho nhân viên của công ty AC được giới doanh nghiệp công nhận là ưu việt, cho nên nhân viên đối với An Gia Khải vừa kính vừa sợ, những thứ quy tắc nghiêm khắc ở văn phòng công ty gần như hà khắc, không có một ai dám không tuân thủ. . . . . .
An Gia Khải cảm thấy không khí khác thường, không khỏi dừng bước quay đầu lại nhìn Thiên Tình.
Nhìn cô từ đầu đến chân, cả người anh lập tức muốn bốc hỏa.
Anh vừa mới dặn dò cô không thể ở trước mặt người ngoài làm quá phận, ấy thế mà cô lại tự tiện mang đôi dép lê xinh xắn đi ra ngoài. . . . . .
An Gia Khải muốn mắng cô một trận để tạo uy nghiêm cho mình, bất chợt cô giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhanh như chớp ngước nhìn anh, khiến cho anh muốn bộc phát tính khí của mình một chút cũng không thể. . . . . .
"Tất cả đều đi làm việc thật tốt cho tôi, hôm nay tăng ca đến chín giờ!" An Gia Khải khẽ ho một tiếng, con mắt uy nghiêm quét qua mọi người, lạnh lùng quăng ra một câu.
Anh xoay người lại, quét mắt một vòng sau lưng cô gái nhỏ kia: "Thư ký Thân, nếu chân của cô bị thương, không cần vừa đi vừa gởi tin nhắn."
Anh nói xong, ưu nhã xoay người đi ra ngoài văn phòng, Thiên Tình đứng nguyên tại chỗ sửng sốt ba giây đồng hồ, nhìn chân mình đang mang đôi dép màu hồng, lập tức đưa tay che kín cái miệng nhỏ nhắn, một lát sau, cô mới khoa trương khập khễnh đi ra khỏi văn phòng. . . . . .
An Gia Khải ngồi trong xe đợi cô, Thiên Tình mở cửa xe bước lên im lặng không dám hé răng, An Gia Khải cũng không nói thêm gì, nhìn cô ngồi vào chổ xong liền khởi động xe.
Nơi anh đưa cô đến là một quán ăn rất nhỏ cũng rất vắng vẻ, tọa lạc tại thành phố bên cạnh, Thiên Tình xuống xe nhìn ngõ nhỏ này dường như đã có từ hai mươi năm trước, không khỏi trợn to hai mắt, "Ông chủ, anh sẽ không nhỏ mọn đến vậy chứ, mời tôi đến nơi đơn sơ như thế này ăn cơm. . . . . ."
An Gia Khải ngừng xe xong, mở cửa xe để cho cô xuống, ánh đèn mờ nhạt rọi vào trên mặt của cô, mang một sắc thái khác.
"Đến nhà hàng ăn là để tận hưởng bầu không khí sang trọng nơi đó, còn ăn quán ăn nhỏ mới là thưởng thức món ngon, tôi bảo đảm hôm nay cô sẽ ăn đến khi không nhúc nhích được mới thôi. . . . . ." Anh bật cười, khuôn mặt anh tuấn trong bóng đêm phát sáng rạng rỡ, Thiên Tình háo sắc liếc mắt nhìn, trong lòng thầm suy nghĩ, anh ta quả thật là một tên đàn ông đẹp trai.
"Đèn không sáng mấy, cô cẩn thận một chút, nếu như sợ, nắm lấy tay của tôi." An Gia Khải lịch sự nói, ngón tay thon dài duỗi ra trước mặt cô, bị ánh đèn mờ ảo chiếu lên một vầng sáng mê ly.
Thiên Tình cười một tiếng, thoải mái nắm tay của anh: "Tôi chỉ sợ bị ngã thôi." Cô nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với anh: "Đi thôi ông chủ, nếu như tối nay tôi ăn không đủ no vẫn còn đi được, vậy phạt anh mời tôi ăn cơm tiếp!"
Anh nắm đôi tay mềm mại kia, gật đầu lên tiếng: "Được."
Lúc đó, cô không biết, một khắc đưa tay ra đó, chính là cô đã đem cuộc đời mình thay đổi, lúc đó, anh cũng không biết, giây phút cầm tay cô, anh đã lựa chọn cả đời chỉ sánh đôi cùng cô.
Đó là một quán ăn gia đình rất nhỏ cũng rất sạch sẽ, rõ ràng là anh thường lui tới nơi này. Anh tươi cười chào hỏi bà chủ, gọi bà là dì Trần, anh gọi một phần cá nướng, thêm bốn món thức ăn tinh xảo, một lá hương thung xào trứng, một salad măng, một rau dại xào thật nóng, còn có một món dưa muối có vẻ ngoài màu đỏ tươi nhìn thật ngon mắt không biết gọi là món gì.
Dì Trần cầm thực đơn gọi món, nhưng cũng không đi, chỉ mĩm cười nhìn Thiên Tình, miệng không ngớt khen ngợi: "An An, cô gái này dáng dấp rất thanh tú xinh đẹp."
Thiên Tình đỏ mặt, chu cái miệng nhỏ nhắn cúi đầu không lên tiếng, An Gia Khải cười hùa theo lên tiếng: "Phải, đúng rồi, nhiều người cũng nói như thế."
Thiên Tình mượn cớ uống trà, hung hăng quay qua liếc anh một cái, làm ơn, ngài nói dối cũng không cần tự nhiên lưu loát như thế được không ông chủ?
Dì Trần nhìn An Gia Khải: "An An, khi nào thì rước người ta về nhà? Cô gái xinh đẹp như vậy dì mới gặp đã thấy yêu thích, đừng nói chi mấy người lớn nhỏ trong nhà kia. . . . . . Nếu con không hành động nhanh, dì sẽ bảo con trai thứ ba nhà dì, để nó theo đuổi. . . . . ."
Thiên Tình trong miệng đang ngậm một ngụm trà bất ngờ phun ra ngoài, bắn thẳng vào ngực An Gia Khải, cô nhảy dựng lên luống cuống tay chân cầm khăn giấy lau cho anh, An Gia Khải đè lại tay của cô, dứt khoát cởi áo khoác ra đặt trên ghế bên cạnh, "Cô ngoan ngoãn ngồi im được rồi."
Có thể do nghĩ đến hành động ngày đó của cô, nên anh phản xạ có điều kiện như thế.
Thiên Tình lè lưỡi nói: "Ông chủ, thật xin lỗi."
"Ôi chao, người một nhà cần gì khách sáo, sao phải nói thật xin lỗi, phải không An An?" Dì Trần hướng về phía An Gia Khải nháy nháy mắt, lại cười tít mắt nhìn Thiên Tình: "Còn gọi là ông chủ? Chưa bao giờ dì thấy An An đưa cô gái nào tới chỗ này, nói vậy hắn nhất định cực kỳ rất thích cháu. . . . . ."
"Dì Trần, khụ khụ. . . . . . Thiên Tình chỉ là thư ký của cháu mà thôi." An Gia Khải ngẩng đầu nhìn dì Trần, trong mắt hiện lên chút xíu bất đắc dĩ.
"Thư ký? Thư ký cũng tốt, mỗi ngày đều gặp thư ký, như vậy thì lâu ngày sẽ sinh tình." Dì Trần vừa nói vừa đi thật nhanh, trước khi đi vẫn không quên nhìn Thiên Tình cười nói: "Chờ một chút, dì Trần đi nấu cho cháu ăn."
Trong phòng ăn nhỏ yên tĩnh trở lại, chỉ có ánh đèn vàng từ trên cao chiếu ánh sáng vào trên mặt của hai người, Thiên Tình cảm thấy lúng túng, cúi đầu chơi đùa đầu ngón tay mình, ngón tay thon dài đẹp mắt xoắn vào nhau, khuấy động một phen, giống như là khảy đàn, làm lay động tâm của An Gia Khải.
"Chuyện kia, cô không cần để ý, dì Trần là thế đó, mỗi lần tôi dẫn người tới dùng cơm, dì ấy đều nói đùa trêu chọc các cô gái. . . . . ."
An Gia Khải không được tự nhiên nhìn cô, thấp giọng giải thích với cô.
"Không phải dì Trần mới vừa nói anh chưa từng đưa cô gái nào tới nơi này sao?" Thiên Tình lẹ mồm lẹ miệng nói, thấy anh lập tức sửng sốt, vẻ mặt cũng trở nên lúng túng, thậm chí, thậm chí cô còn nhìn thấy trên mặt anh nổi lên một phiếm hồng khả nghi, Thiên Tình chỉ hận nghĩ sao không cắn đứt lưỡi mình cho rồi. . . . . .
Người ta muốn vẹn toàn, không muốn cô lúng túng, cô lại cứ có sao nói vậy, làm không khí lâm vào cục diện bế tắc. . . . . .
Bóng đèn điện được treo lơ lửng trên trần nhà, một trận gió thổi qua, ánh sáng thoáng chốc lay động, đong đưa từng đợt, khiến cho gương mặt người ta cũng trở nên âm tình bất định*, An Gia Khải không lên tiếng, Thiên Tình cũng thấp đầu nói chuyện. Hai người cúi đầu suy nghĩ, cả hai đều cảm thấy trong lòng rối loạn.
*Âm tình bất định: nhìn không phân biệt rõ ràng đươc.
Cũng may, vào lúc hai người đang trầm mặc thì thức ăn bắt đầu dọn lên, ngửi thấy mùi thơm xông vào mũi, Thiên Tình không khỏi động lòng, bình sanh cô thích nhất là ăn ngon, giờ phút này thấy món ăn tinh xảo, màu sắc đẹp mắt như vậy, thật sự là nhịn không được rồi.
"Oa, mới nhìn đã biết thức ăn rất ngon. . . . . ." Thiên Tình mở to mắt nhìn ông chủ của mình: "Ông chủ. . . . . ."
An Gia Khải lấy ra một đôi đũa trúc, đưa cho cô: "Mau ăn đi."
Anh cũng cầm một đôi đũa, cúi đầu tao nhã ăn, mới bắt đầu Thiên Tình còn hơi dè dặt, nhưng sau đó khi món rau dại xào được mang lên, cô thật sự không khống chế được bắt đầu ăn ngấu nghiến, đến món ăn tươi rói nhìn ngon mắt kia, cơ hồ cô cũng muốn đem đầu lưỡi của mình nuốt mất. . . . . .
Nhìn dáng vẻ cô ăn như hổ đói, một chút hình tượng thục nữ cũng không có, tuy vậy nhìn dáng vẻ đó lại thấy đáng yêu, anh không khỏi mỉm cười, mỗi lần đưa mấy cô bạn gái kia đi ăn, Sở Phỉ cũng vậy, Lâm Ninh Ninh cũng thế, dáng vẻ bọn họ đều mất tự nhiên giống nhau, ăn chưa được hai miếng đã nói no rồi, không giống như cô, một bàn lớn món ăn đều đã chạy vào bụng cô.
Anh dừng đũa nhìn cô. Cô ăn cực kỳ vui vẻ, mà anh nhìn cũng hết sức vui vẻ.
Thức ăn dì Trần làm anh ăn rất nhiều lần vẫn cảm thấy ngon, huống chi lần đầu tiên cô ăn không ngon mới lạ.
Khi Thiên Tình buông đũa xuống, cô cảm thấy bụng mình căng cứng tròn xoe, đến lúc đi về cô xoa bụng đứng lên theo anh đi ra ngoài, dì Trần tay cầm đèn pin soi đường cho bọn họ đi ra, trong hẻm nhỏ càng thêm tối, lại dài như vậy, một ít tia sáng nhàn nhạt tỏa ra từ ánh đèn pin cũng không có bao nhiêu tác dụng. Thiên Tình ăn quá no bụng, tinh thần vẫn còn vương vấn ở mấy món ăn khi nãy, không để ý đến đường đi, nên cô giẫm vào cái rảnh nước, lại vấp phải hòn đá cả người lảo đảo một cái, đầu ngón chân truyền đến cơn đau, cô cúi người xuống sờ sờ chiếc dép bị văng ra khỏi chân, không khỏi méo miệng oán trách An Gia Khải: "Tất cả đều tại anh, anh rủa tôi bị thương ở chân, nhìn xem, hiện tại thì tốt rồi, thật sự bị thương. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.