An Gia Khải không chút do dự đẩy tay cô ra: "Ninh Ninh, coi như chúng ta đã yêu nhau một thời gian, có hợp có tan, sau này sẽ vẫn là bạn bè của
nhau. Nếu như em gặp khó khăn gì, tôi cũng sẽ giúp em... Nhưng thật sự,
tôi dứt khoát phải cắt đứt tình cảm với em."
"Anh rất yêu cô ấy phải không? Chắc chắn là cô ấy cực kỳ đáng yêu, so
với em, cô ấy nhìn đẹp hơn rất nhiều đúng không anh?" Lâm Ninh Ninh nghe những lời nói đầy chân tình tha thiết kia của anh, nước mắt cô đã lăn
dài không sao kìm lại được . Cô ngơ ngẩn nhìn gương mặt anh tuấn kia...
Cô biết anh rất bạc tình , nhưng mà cô lại cho rằng, ít ra anh cũng còn
có chút tình cảm nào đó với cô...
Cũng không ngờ, cô trông đợi lâu như vậy, nhưng xem ra số phận của cô so với Sở Phỉ ngày trước chẳng có chỗ nào tốt hơn.
An Gia Khải nghe cô hỏi về Thiên Tình, lúc này ánh mắt anh vụt biến đổi, trở nên thật nhu hòa, khẽ cười một tiếng. Lâm Ninh Ninh càng không khỏi chợt giật mình... anh vậy mà, khi nghĩ đến người con gái kia vẻ mặt anh biểu lộ tình cảm dịu dàng đến thế, chẳng lẽ anh đã thật sự yêu người
con gái đó sao?
"Cô ấy rất tuyệt, đúng là cô ấy không ngoan ngoãn, cũng không dịu dàng,
tính tình của cô ấy cực kỳ nóng nảy, cũng cực kỳ ngang ngạnh, cô ấy cũng không biết cách chăm sóc cho chính bản thân mình được tốt... nhưng mà,
sau này tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy. Cô ấy là một cô nhóc ngốc nghếch và
đơn giản. Ngày trước cô ấy gặp phải một chuyện trắc trở, bị té ngã rất
đau, phải chịu thật nhiều đau khổ, cho nên tôi đã tự nhủ lòng, sau này
sẽ phải yêu cô ấy nhiều hơn nữa!"
Những lời thốt ra trong suốt buổi nói chuyện, làm chính An Gia Khải cũng phải thoáng giật mình một phen... anh vậy mà lại nói ra những lời như
thế ngay trước mặt người khác, cũng là lần đầu tiên anh đã thổ lộ những
chuyện như vậy một cách rõ ràng với Ninh Ninh.
Cô nhóc kia, thật sự giống như nước, từng giọt từng giọt một, hình ảnh
của cô cứ thấm dần vào trong lòng anh...Thậm chí vì cô, anh chấp nhận,
quyết định bỏ rơi cả một rừng người đẹp kia.
Lâm Ninh Ninh nhìn thấy biểu tình của anh như vậy, trong lòng đã bắt đầu tuyệt vọng. Cô ở cùng một chỗ với An Gia Khải lâu như vậy, cũng chưa
bao giờ nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt như thế. Hơn nữa, ánh mắt cực kỳ ấm
áp, cực kỳ dịu dàng ấy, nói cho cùng, đó là do anh cực kỳ yêu thích cô
gái kia.
Cô ghen tỵ đến không nói nên lời, lặng lẽ buông tay ra: "Gia Khải, nếu đã vậy, em chúc phúc cho anh. . ."
Cô nở một nụ cười chua xót, nhìn An Gia Khải đóng cửa lại rồi rời đi.
Một mình ở lại trong căn phòng vắng vẻ, tựa hồ cái gì cũng đã thay đổi.
Chờ đợi, vui sướng, cũng không còn sót lại chút gì, có thể coi như cô đã có được rất nhiều, nhưng cũng có thể coi như cô đã mất đi tất cả...
*******************
Buổi sáng 7 giờ, An Gia Khải gọi điện thoại đánh thức Thiên Tình , rất
nhanh anh đứng lên thu thập ổn thỏa cho mình, kéo va li xuống lầu...
An Gia Khải đang dùng trà ở dưới lầu của nhà cô, Thiên Tình bĩu môi chu
miệng, nghĩ đến nụ hôn ngày hôm qua, không khỏi trợn trắng cả mắt. Cô
hùng dũng oai vệ kéo va li chạy ra ngoài.
"Thiên Tình, ăn bữa sáng đã!" An Gia Khải gọi giật lại, cặp mày thon dài nhíu chặt, cô nhóc kia không biết rằng bữa sáng cực kỳ quan trọng hay
sao?
"An tiên sinh, ngài không biết đâu, hàng
ngày tiểu thư quên mất là phải ăn bữa sáng, nên cả ngày ầm ĩ kêu đau
bụng..." Thím Trần vừa thấy An Gia Khải như thế, không khỏi vui vẻ, mặt
mày hớn hở, người này so với Mộ Cẩn Hiên thì tốt hơn nhiều, Mộ Cẩn Hiên
kia chỉ biết nâng niu chiều chuộng Thiên Tình, tuyệt nhiên không thèm
quan tâm đến thói hư tật xấu của cô!
"Tôi không thích ăn bữa sáng đâu, hơn nữa, có thể lên trên máy bay rồi ăn cũng được."
"Những thứ ở trên máy bay không thể ăn được. Em ngoan ngoãn vào uống một ly sữa, ăn một miếng bánh mì đã, rồi chúng ta sẽ đi."
Tuy rằng anh quan tâm đến cô, nhũng cũng không muốn chỉ một bước đã sửa
đúng được thói quen xấu của cô... mọi việc từ từ rồi sẽ đến, tóm lại khi có thời gian anh sẽ uốn nắn lại cô.
Tuy mất hứng, nhưng Thiên Tình cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng
cô vẫn cảm thấy mình có chút lỗi nho nhỏ với anh. Anh vừa mới thông báo
cho cô, vậy mà cô đã quyết định sẽ vụng trộn len lén bỏ trốn. Nghĩ như
thế nào, cô cũng đều cảm thấy có chút ân hận... mấy ngày công tác này cô phải ngoan ngoãn cố gắng làm việc, để cho tâm tình của anh tốt lên một
chút xem như bồi thường cho anh....
Nhìn cô ngoan ngoãn ngồi xuống ăn bữa sáng, An Gia Khải chợt nhớ lại bộ dáng say rượu bất cần đời của cô buổi tối ngày hôm ấy...
Anh đau lòng khi thấy cô say rượu đến quên hết sự đời, thốt ra những lời như muốn hủy hoại mình. Thay vì nhìn cô tự chà đạp bản thân, làm tổn
hại chính mình như vậy, chi bằng anh trực tiếp giữ cô lại, rồi sau này
thuận tiện chăm sóc cô luôn!
"A..." Thiên Tình hét lên thảm thiết, cô cố gắng đẩy anh ra. "Anh buông
ra, An Gia Khải, đồ hỗn đản này, nhân lúc cháy nhà anh muốn đến hôi của
hả... tôi sẽ mách với ba của tôi....!
Tiếng người huyên náo, tiếng nhậc ồn ào trong quán ăn đêm, làm cho tiếng hét chói tai của Thiên Tình bị nhấn chìm xuống luôn. Nhưng An Gia Khải
nghe cô nói vậy, mi tâm liền nhíu lại. Anh ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô,
vòng ôm mạnh mẽ lại chặt cứng, thuận thế phát một cái vào trên cái mông
nho nhỏ của cô: "Thân Thiên Tình, nếu em còn la hét nữa, đêm này tôi sẽ
muốn em luôn, em có tin không!"
"Tôi mà sợ anh hay sao!" Thiên Tình chẳng chút sợ sệt quát lại anh...
Hừ, anh lại còn dám đánh vào mông cô kia chứ! Cô, Thân Thiên Tình, đã
lớn thế này, nhưng chưa có ai dám động đến một đầu ngón tay của cô! Ai
mà chẳng biết ba cô đã từng nói, cô là đứa con được ba yêu thương nhất, ở trong nhà ba đứa em cô cộng lại cũng không thể bằng được!
An Gia Khải nghe cô hét như vậy không khỏi cong môi lên cười vui vẻ: "Hay là chúng ta thử một lần xem sao nhé?"
Anh đặt cô xuống đất, sau đó một tay nắm lấy cằm của cô, tay kia đặt ở sau gáy của cô, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn thật sâu...
Kỹ thuật hôn của anh cực kì cao siêu. Nụ hôn của anh làm cho Thiên Tình
phải hai ba lần thở hồng hộc... Nhưng ngay cả thở anh cũng không cho
phép cô có cơ hội để thở nữa, đầu lưỡi linh hoạt của anh như một con rắn nhỏ, mặc sức làm loạn trong miệng của cô. Thiên Tình muốn tránh, nhưng
lưỡi của anh cuộn lấy đầu lưỡi cô, cứ quất quít một chỗ với nhau như
vậy. Nụ hôn thật sâu ấy gần như đã làm người cô tan chảy ra.... rượu
mạnh như đang vụng trộm nổi loạn, lặng lẽ nhóm lên ngọn lửa nhỏ thiêu
đốt cơ thể cô...
"An Gia Khải...." Thiên Tình cảm thấy thân thể đã xụi lơ, đôi tay cô mệt mỏi đặt trên vai anh, hơi thở trở nên đồn dập, như cự tuyệt, như nghênh đón...
"Em vẫn còn muốn tiếp tục sao?" Anh cũng sợ cô khó chịu nên nhẹ nhàng
buông cô ra. Chắc chắn cô nhóc kia chưa từng bao giờ bị người khác hôn
như thế, ngay cả hít thở cô cũng không hoàn toàn hít thở nổi nữa.
An Gia Khải nhớ lại, dưới ánh đèn khuôn mặt hồng hào của cô nhìn thật mê ly, ánh mắt cô nhìn cũng có chút mê loạn, không biết là do say rượu,
hay là cô cũng như anh vẫn đang đắm chìm ở trong nụ hôn ấy.
"Anh là đồ vô lại...." Thiên Tình bị anh hỏi như vậy, cơ hồ mới chợt
tỉnh lại, cô vung tay, tát vào mặt An Gia Khải cái "bốp" một cái.
Có thể do cô say rượu không còn sức, một bạt tay này cũng không mạnh
lắm, ngay lập tức làm An Gia Khải ngớ ra, theo bản năng sờ sờ lên mặt,
có chút hơi đau, không khỏi xoay người muốn đi.
Anh sống đã 28 tuổi, đừng nói một bạt tai, đến một đầu ngón tay cũng chưa từng bị người khác đụng vào nữa là...!
Thiên Tình làm bộ dám ầm ĩ một chút như vậy, trong bụng lại bắt đầu trở
nên quay cuồng. Cô cúi người, nôn thốc nôn tháo ngay bên ngoài cửa quán
ăn đêm....
An Gia Khải nhíu mi, sự tức giận khiến anh muốn bỏ đi luôn cho xong.
Nhưng nhìn bộ dáng cô nôn khó chịu như vậy, anh có chút đau lòng.
Cầm khăn tay bịt mũi, anh đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô:
"Nhìn xem, tại em uống rượu nhiều như thế nên bây giờ mới nổi sự khó
chịu này đấy."
Thiên Tình nôn xong liền cảm thấy dễ chịu rất nhiều, cô lấy khăn tay lau miệng. An Gia Khải đi mua nước quay trở về đưa cho cô một chai nước
nhỏ.
Thu dọn xong xuôi, sự yếu đuối của Thiên Tình đã hết sạch, cô lại bắt
đầu hùng hổ lườm anh: "Tôi uống rượu của tôi, ai cần anh lo.... Chưa
nghe ai nói ông chủ không cho thư kí uống rượu nhé!"
"Thân Thiên Tình, em lại muốn tranh luận với tôi hả, cứ thử xem!" An Gia Khải cũng có chút tức giận, cô nhóc kia thật sự bướng bỉnh quá sức
tưởng tượng. Thân Tống Hạo nuông chiều cô như thành như vậy, anh cũng
không nên chiều theo cô như thế mới đúng. Cho dù có cưng chiều cô thế
nào đi chăng nữa cũng không đáng kể gì. Nhưng mà từ bây giờ, chính xác
là anh muốn cô từ bỏ việc uống rượu, sau này cũng không được quay trở
lại tới quán ăn đêm!
Một cô gái thích uống rượu như vậy, rốt cuộc có chuyện gì tốt đây. Hơn nữa, sau này nếu anh cưới cô về, không lẽ cô lại muốn sinh ra một tên
tiểu yêu tinh nghiện uống rượu nữa sao?
Thêm nữa, cô là một cô gái xinh đẹp, lại lui tới quán ăn đêm, cuối cùng
cũng không tránh được sẽ bị một số người không đứng đắn nhìn ngó, anh
lại phải vội vàng đến nơi ấy như thế này... Chẳng lẽ mỗi phút mỗi giây
anh đều phải để ý, trông giữ cô hay sao?
Giống như đêm nay, nếu như anh không ngẫu nhiên gặp được cô, chẳng
phải cô sẽ bị người khác chiếm tiện nghi, ăn sạch sành sanh hay sao?
Càng nghĩ anh càng cảm thấy tình hình xảy ra càng trở nên nghiêm trọng,
anh tuyệt đối không thể dung túng cho cô gái nhỏ như vậy được nữa.
"Nếu anh thích tranh luận thì tôi sẽ tranh luận với anh, người nào quy
định thư ký không thể tranh luận với ông chủ đây!" Thiên Tình hung hăng
trừng mắt nhìn anh rồi quay mặt đi. Đi được vài bước, cô lại quay sang
vừa bực vừa hận lườm nguýt anh: "An Gia Khải, vừa rồi anh lại dám bất
lịch sự với tôi, tôi sẽ mách với ba tôi, để ba đập cho anh một trận tơi
bời cho bỏ ghét!"