“Chị sàm sỡ tôi!” cao âm của Trì Gia không tồi, việc này cũng thể hiện qua việc nói chuyện hàng ngày.
Không gian nhỏ hẹp kín mít, thanh âm Trì Gia càng làm Cảnh Nhuế nhức đầu.
“Cô tình tôi nguyện, sao lại gọi là tôi sàm sỡ cô?” Cảnh Nhuế dùng đầu ngón tay day nhẹ thái dương, ỷ đang ngồi ghế nhìn Trì Gia cười nhạt, “Không phải cô còn nói, rất thoải mái à?”
Giọng Trì Gia và Cảnh Nhuế đều không nhỏ.
Anh trai tài xế nghe thấy cái đề tài này, trong lòng cả kinh nhưng biểu tình vẫn là gặp biến không sợ.
Hai chữ “thoải mái” lọt vào trong tai Trì Gia, cảm giác xấu hổ nổ tung.
“......” Trì Gia nghẹn lời, bởi vì đuối lý.
Ngay từ đầu Cảnh Nhuế cũng chỉ hôn nàng hai cái, sau lại, thật là nàng càng thêm chủ động, nhiệt tình như lửa mà hôn trả.
“Nếu cô cảm thấy là tôi dê xồm cô.” Cảnh Nhuế nói, đột nhiên vươn người ra đè Trì Gia, vừa vặn chắn Trì Gia vào một góc ở ghế sau, cô than nhẹ, “Tôi để cô hôn lại năm phút, được không?”
Mặt hai người dán vào thật gần, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Nhìn gương mặt tinh xảo của đối phương, gương mặt của Trì Gia hơi hơi ửng hồng. Không biết như thế nào, lúc trước nàng ghẹo trai đẹp mặt cũng chẳng đỏ, kết quả hiện tại bị người phụ nữ này ghẹo đến đỏ cả mặt.
Thật là mất mặt quá đi.
Bầu không khí lại lần nữa ái muội, cái câu “nhìn lâu rồi sẽ muốn hôn” này nhất định là là có cơ sở.
Vậy mà lại xấu hổ.
Cảnh Nhuế thích nhìn Trì Gia thẹn thùng, cũng giống như việc cô thích nghe Trì Gia nói mấy câu khẩu thị tâm phi vậy. Cô đè thấp giọng thì thầm với Trì Gia, cố ý đùa giỡn nàng, “Không đủ, vậy để cô hôn đến lúc về đến nhà mới thôi......”
Về đến nhà còn có hơn mười phút đi xe.
Thì ra là thích con gái, khó trách đối với việc đùa giỡn phụ nữ lại quen thuộc như vậy. Lúc trước Trì Gia nhìn Cảnh Nhuế vẫn luôn kề kận đàn ông, hơn nữa cái khí chất hồ ly tinh kia làm nàng trước giờ đều chưa từng hoài nghi xu hướng tính dục của Cảnh Nhuế.
Anh trai tài xế thoáng nhìn ra sau bằng kính chiếu hậu, hai cô gái thế mà lại ôm nhau vào một chỗ.
Cả đoạn đường, tâm thái anh trai không tệ, nỗ lực bảo trì bình tĩnh, nhưng khi phanh xe dừng đèn đỏ, vẫn khó mà vững được.
Trì Gia nghiêng thân về phía trước, vừa khớp hôn lên môi Cảnh Nhuế.
Hai người đều trợn mắt nhìn đối phương, đôi môi ấm áp lại dán vào nhau.
Vẫn thơm mềm như vậy, làm động lòng người.
Trì Gia như bị điện giật mà đẩy ra Cảnh Nhuế, vô cùng không tự nhiên, cật lực muốn biểu đạt chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, mà không phải bản thân nàng muốn Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm gương mặt nóng lên của Trì Gia một lúc, cong môi cười nói, “Tôi cũng cảm thấy thoải mái.”
“Cảnh Nhuế!!!” Trì Gia muốn nhảy dựng lên, không muốn nói đến cái chủ đề này nữa.
Cảnh Nhuế quay người về về chỗ cũ, không chọc nàng nữa.
Ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, thật đẹp.
Trì Gia quay đầu nhìn, chỉ mong nhanh về tắm rồi ngủ một giấc, lại đem chuyện hôm nay quên sạch sành sành.
Nhưng có chuyện không thể quên.
Cứ việc hiện tại Trì Gia rất không muốn đáp lời Cảnh Nhuế, nhưng nàng vẫn mở miệng, “Giấy tờ biệt thự, bao giờ thì chị đưa tôi?”
Đêm nay tiết tháo rớt đầy đất, Trì Gia vô cùng cần tiền đến an ủi.
“Biệt thự gì thế?” Cảnh Nhuế tựa đầu vào ghế dựa, giọng nói và biểu cảm đều mang theo vẻ mỏi mệt lười nhác.
Mí mắt phải của Trì Gia giật giật, trong lòng bất an, “Ba biệt thự mà chị nói đó.”
“Tôi đi đâu để tìm ba cái biệt thự chưa trang trí đây.”
“Họ Cảnh kia, chị chơi tôi?! Chị......” bây giờ Trì Gia ngay cả ý muốn xông lên bóp chết cô cũng có, đêm nay vô cùng mệt mỏi, nàng sao lại có thể tin lời Cảnh Nhuế nói cơ chứ, lại còn kiss với hồ ly tinh.
Không tự giác, lại nghĩ đến việc hôn môi kia.
“Cô bình tĩnh chút đi.” Cảnh Nhuế liếc mắt nhìn Trì Gia một cái, ghét bỏ nàng ồn ào, “Giờ nợ, cũng đâu có nói là không cho cô.”
Trong lòng Trì Gia thoáng cân bằng lại một chút, nhưng vẫn còn giận, xoay người đưa lưng về phía Cảnh Nhuế, không đáp.
Trên mặt kính của cửa sổ, Trì Gia có thể loáng thoáng nhìn thấy sườn mặt của Cảnh Nhuế.
Bộ dạng này của hai người, giống như người yêu giận dỗi nhau vậy......
Trì Gia muốn tự tát mình một cái cho tỉnh, này đều nghĩ đến đâu vậy hả?
Đến lầu dưới khu chung cư.
Trước khi xuống xe, Trì Gia không quên cảnh cáo Cảnh Nhuế “Chuyện đêm nay...... coi như chưa từng phát sinh, tôi uống nhiều quá.”
“Đêm nay có chuyện gì?”
Trì Gia nắm chặt tay, thôi, nói không lại Cảnh tiểu thư, nàng ngoài cười nhưng trong không cười, “Chị không nhớ rõ càng tốt, miễn cho về sau lại quấn lấy tôi.”
“Trì tiểu thư, tuy rằng tôi thích phụ nữ, nhưng không phải người phụ nữ nào đều có thể thích.” Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, sau đó nói thêm, “Về việc này cô có thể yên tâm.” Ánh mắt này cứ như là đang nói: Yên tâm, cô không lọt vào mắt tôi.
So với biểu hiện trước đó cứ như hai người khác nhau hoàn toàn.
Trì Gia nghẹn cục tức trong lòng, nhịn xuống không bùng nổ.
Vừa rồi khi Cảnh Nhuế hôn nàng ở quán bar, cũng không phải là cái thái độ lạnh như băng giống bây giờ, ánh mắt đó, động tác đó, muốn bao nhiêu nhu tình có bấy nhiêu nhu tình.
Trì Gia vô cùng muốn hỏi lại Cảnh Nhuế, nếu chị không có hứng thú với tôi, vậy ghẹo tôi làm gì?
Trên đời này có một loại người gọi là cặn bã, chẳng phân biệt nam nữ.
Cảnh Nhuế còn không phải là Giang Thận phiên bản nữ sao? Trì Gia nghĩ, thở phì phì xuống xe, mạnh tay đóng sầm cửa xe lại.
Gió đêm thổi dễ chịu hơn điều hoà.
Trì Gia đi vào một cửa hàng tiện lợi 24h, mua cây kem, chậm rãi ăn.
Trì Gia không hiểu chính mình mới vừa tức giận cái gì, Cảnh Nhuế không có hứng thú đối với nàng không phải nên là cả nhà đều vui sao? Chẳng lẽ nàng muốn nghe Cảnh Nhuế nói, tôi thích em, sau đó hai người lại vẫn luôn dây dưa không rõ?
Vậy lại càng tệ hơn.
Suy cho cùng, nàng chính là chán ghét Cảnh Nhuế. Mà sau khi sự việc tối nay xảy ra, sự phản cảm của nàng đối với Cảnh Nhuế đã cao hơn một bậc.
Uống nhiều quá, rồi phát điên một chút mà thôi, không cần thiết phải nghĩ nhiều.
Từ lúc ở dưới xe, Trì Gia vẫn luôn tự huyễn bản thân.
Ngẫm lại cũng phải, nếu không phải do uống rượu, sao nàng có thể hôn Cảnh Nhuế cơ chứ.
Trì Gia ngậm que kem trong miệng, mút mút, trong miệng toàn là vị bơ, thơm ngọt trơn trượt.
Khi nàng hôn Cảnh Nhuế, cũng có loại cảm giác này, sao lại có thể thơm mềm như vậy, đặc biệt là lúc cái lưỡi mềm của đối phương dò tiến vào miệng nàng, lúc mới đầu nàng còn do dự, sau lại bị hôn đến thân thể mềm nhũn, chỉ biết răm rắp phối hợp, đáp lại, còn đòi thêm nữa.
Từ cảm giác sinh lý đến nói, đêm nay hôn Cảnh Nhuế, là việc khó quên nhất của Trì Gia, cũng là việc thoải mái nhất, tràn đầy dư vị.
Cây kem trong tay hơi tan ra, nhỏ giọt trên đầu ngón tay, lành lạnh.
Trì Gia lấy lại tinh thần, phát giác cả đầu mình lại nghĩ về chuyện kia.
Có một số việc càng nghĩ càng thấy ớn, tỷ như, nàng hôn nhau với phụ nữ, vì sao lại có cảm giác?
Tắm xong, Trì Gia cũng tỉnh rượu không ít.
Kỳ thật đêm nay nàng không say, cũng rất rõ ràng mình làm cái gì.
Trì Gia dường như chưa từng bị mất ngủ, đi làm thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa nàng sống rộng rãi, sẽ không suy nghĩ miên man, lên giường đặt đầu xuống là ngủ.
Nhưng đêm nay Trì Gia mất ngủ.
Nàng thất thần nhìn trần nhà, cứ như vậy hết một tiếng, mãi mà không vào giấc được.
Tắt đèn, lúc Trì Gia thật sự ngủ được cũng sắp rạng sáng.
Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó, chuẩn không cần chỉnh.
Gần đây Cảnh Nhuế lấy tần suất cứ bình quân hai ngày một lần bước vào trong giấc mơ của Trì Gia.
Tối nay, Trì Gia lại mơ thấy Cảnh Nhuế.
Lúc này không còn là ác mộng phải sửa bản thảo nữa, mà là càng giống với... mộng xuân.
Trì Gia mơ thấy hai người bọn họ uống rượu ở quán bar, sau khi uống xong, Cảnh Nhuế lại đưa nàng về nhà, bởi vì đã quá muộn, Cảnh Nhuế ngủ lại ở nhà nàng luôn. Sau đó, cảnh trong mơ bắt đầu thay đổi... hai người bọn họ mới vừa ngả lưng xuống giường, Cảnh Nhuế đã bắt đầu quyến rũ nàng, cuối cùng nàng vẫn phải tước vũ khí đầu hàng, ôm hồ ly tinh hôn cả đêm.
Ước chừng từ trời tối hôn đến hừng đông, vô cùng đói khát.
Chờ đến khi Trì Gia tỉnh lại, Cảnh Nhuế đang ôm trong lòng ngực đã biến thành gấu bông bị nàng ôm đến biến dạng.
Trời cũng đã sáng, 12 giờ.
Cũng may hôm nay được nghỉ, lại nằm tiếp.
Cảnh trong mơ còn rõ ràng trước mắt, Trì Gia che mặt lại, mơ giấc mơ này, nàng đều phải hoài nghi xu hướng tính dục của bản thân.
Mà nói đến Cảnh Nhuế, Trì Gia không muốn nhìn thấy chị ta nữa.
Cũng may trải qua một tuần nỗ lực hết mình, phương án thiết kế đã được chốt.
Ký hợp đồng xong, về sau cũng sẽ không cần lại phải tiếp xúc gần với Cảnh tiểu thư. Thật là may mắn.
Gần nhất, hội chị em tà tưa lại có đối tượng crush mới, đó chính là giám đốc bộ phận công trình hạng mục mới nhận chức.
“Giám đốc Tần đẹp trai thật đấy ”
“Nghe nói vẫn còn độc thân.”
“Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, tôi đã thấy yêu mất rồi...”
“......”
Chỉ cần thời gian bằng một buổi trà chiều, lượn quanh phòng trà một vòng là có thể xem rõ hết mấy anh chàng đẹp trai chất lượng của công ty. Trì Gia thỉnh thoảng cũng tham gia cuộc vui, nếu có người đẹp mắt, nàng cũng muốn nhìn.
“Giám đốc hạng mục mới tới tên là Tần Đông?” Trì Gia xen mồm hỏi một câu.
“Đúng vậy, còn đẹp trai nữa.”
Sẽ không trùng hợp như vậy đi? Tần Đông là nam thần mà hồi năm ba đại học Trì Gia từng theo đuổi, chẳng qua khi đó người ta đã có bạn gái, Tần Đông uyển chuyển từ chối nàng.
Trì Gia có ấn tượng sâu đậm, bởi vì đó là lần đầu tiên nàng đi tỏ tình mà bị từ chối.
Bất quá cái tên Tần Đông này rất phổ biến, có lẽ chỉ là cùng tên, Trì Gia cũng không quá để ở trong lòng.
6 giờ rưỡi, Trì Gia quẹt thẻ tan làm, hôm nay tâm trạng nàng cũng không tệ lắm, hẹn Cảnh Nhuế đêm nay ký kết hợp đồng thiết kế nội thất.
Một khi ký xong hợp đồng, chính là ván đã đóng thuyền.
Ở ngay đêm nay, hành trình đau khổ của nàng cuối cùng cũng đặt được dấu chấm hết. Trì Gia đi vào thang máy, ngay lúc cửa muốn đóng lại, nàng thoáng nhìn thấy một cái bóng đi đến.
Xuất phát từ chuyện nhỏ không có gì tốn sức, Trì Gia thuận tay ấn nút mở cửa.
“Cảm ơn.” Người đàn ông lễ phép mà cười cười.
“Không có gì...” Trì Gia vừa ngẩng đầu, người trước mặt này vừa vặn chính là đàn anh nam thần mà mình đã từng theo đuổi, Tần Đông.
“Trì Gia? Em cũng làm ở đây hả?”
“Ah...” Trì Gia cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn.
“Buổi chiều em nghe nói có giám đốc hạng mục mới đến tên là Tần Đông, không nghĩ tới thật đúng là anh.”
“Thật trùng hợp.”
Không hổ là nam thần, lúc cười lên thì đẹp trai ngời ngời, khó trách hội chị em “điên cuồng”.
“Buổi tối anh mời em ăn cơm được không? Chúng ta đã lâu rồi không gặp.”
“Lát nữa em còn có hẹn với khách hàng để ký hợp đồng.” So với việc cùng Tần Đông ăn cơm, Trì Gia đặt việc đi gặp Cảnh Nhuế lên đầu tiên, hợp đồng này không được lại để xuất hiện thêm vấn đề.
“Em có đi xe không?”
“Không......” Trì Gia muốn nói nàng vừa mới tốt nghiệp, lấy đâu ra tiền mà mua xe. Tần Đông nhìn túi văn kiện trong tay Trì Gia, “Anh chở em đi.”
“Như vậy...... không làm trễ nải việc của anh chứ?”
“Không có việc gì, không cần khách sáo với anh.”
Tuy rằng từng tỏ tình thất bại, nhưng Trì Gia và Tần Đông ở chung không không cảm thấy xấu hổ, nàng rất thưởng thức Tần Đông, ít nhất có nguyên tắc, không lăng nhăng. Trì Gia đã hẹn sẵn gặp Cảnh Nhuế tiệm cà phê LEFT, nàng cũng không khách sáo với Tần Đông nữa, bây giờ là giờ cao điểm tan làm, khỏi phải chen chúc trên phương tiện công cộng, mệt tim.
LEFT cách AS cũng không xa lắm, chỉ là có hơi tắc đường.
Nửa giờ sau, xe dừng lại bên đường cái.
“Cảm ơn......” Khi Trì Gia vừa định bước xuống xe, hình như tóc bị vướng vào chỗ nào đó đó.
“Đừng nhúc nhích, anh giúp em.” Tần Đông nghiêng mình qua giúp Trì Gia xử lý tóc, tư thế thân mật.
Tóc đã gỡ ra, nhưng Tần Đông vẫn chưa rời khỏi người nàng. Trì Gia nhìn thẳng vào mắt anh, hai người chăm chú nhìn đối phương.
Nàng giường như đoán được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Trực giác của phụ nữ, quả nhiên, đoán cái là chuẩn.
Tần Đông hôn nàng.
Đang lúc Trì Gia đang băn khoăn không biết có nên nhắm mắt hay không, có nên cự tuyệt hay không, đã bị hôn......
Bờ môi khô có chút thô ráp, còn có cả râu cọ vào da mình, Trì Gia đột nhiên...... thấy rất không thoải mái.
Môi mới vừa chạm phải, nàng đột nhiên đẩy Tần Đông ra.
Không khí căng thẳng đến cực điểm.
Gặp lại Tần Đông, rõ ràng Trì Gia vẫn còn có hảo cảm với anh, dù sao cũng là nam thần mà, nhưng khi Tần Đông chạm vào nàng, không ngờ nàng lại phản cảm như vậy. “Thật xin lỗi, là anh xúc động......”
“Không sao...” Trì Gia gấp không chờ nổi muốn xuống xe, “Cảm ơn anh đã chở em.” “Tiểu Gia...cho anh phương thức liên lạc đi?”
Trì Gia xấu hổ trả lời, “Để lần sau đi.”
Cảnh Nhuế đã tới LEFT trước Trì Gia.
Trì Gia bước nhanh vào quán cà phê, hồ ly tinh kia đang ngồi trên sofa ở cửa, thong thả mà uống cà phê, khá là ưu nhã.
“Cảnh tiểu thư, nếu không có vấn đề gì, hôm nay chúng ta ký luôn hợp đồng trang trí.” Trì Gia ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nhuế, vừa lấy túi văn kiện hợp đồng ra vừa nói. Bây giờ nàng cố gắng tránh nhìn thẳng vào mặt Cảnh Nhuế, cần phải nói rằng sau khi đêm đó qua đi, Trì Gia đã không biết phải nhìn thẳng Cảnh Nhuế như thế nào.
Mỗi lần Trì Gia nhìn mặt Cảnh Nhuế, ánh mắt sẽ không tự giác dừng ở trên môi cô, sau đó lại nhớ đến đêm đó......
Có một số việc càng muốn quên, lại càng nhớ đến.
“Không thành vấn đề.” Cảnh Nhuế trả lời thật dứt khoát, cũng làm cho cục đá trong lòng Trì Gia rơi xuống đất.
“Tôi nghe điện thoại trước đã.” Trì Gia lấy ra chiếc di động đang kêu, trên mặt hiển thị một dãy số xa lạ, nàng đứng dậy tìm một góc nhấn nghe.
Cảnh Nhuế cúi đầu nhìn hợp đồng, “Ừm.”
“Tiểu Gia, rốt cuộc em đã chịu nhận điện thoại của anh.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Giang Thận, “Em cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh vẫn không quên được em.”
“Anh vẫn còn chưa xong à?” Lúc ở công ty, Giang Thận cũng từng đến quấy rầy Trì Gia, Trì Gia cho rằng chính mình đã nói rất rõ ràng rồi, không nghĩ tới Giang Thận còn đổi số gọi đến.
“Cho anh được gặp em. Chúng ta nói trực tiếp, chỉ một lần, để anh hết hy vọng cũng không sao. Bây giờ anh tới tìm em ngay...” Hắn cảm thấy nếu gặp mặt trực tiếp, có thể còn nhớ chút tình cũ hay không.
Trì Gia nước mắt nhìn ra ngoài tủ kính, thế nhưng lại thấy bóng hình Giang Thận, đang hướng về phía quán cà phê mà tới, càng ngày càng gần.
Trì Gia dứt khoát cúp điện thoại, lơ đễnh trở lại sô pha.
"Ký xong rồi,” Cảnh Nhuế buông bút trong tay, cười với Trì Gia, “Giờ đã hài lòng chưa?”
Trì Gia một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt của Cảnh Nhuế.
Xinh đẹp đến cả phụ nữ cũng rung động.
Giang Thận đang đi về phía nàng, Trì Gia đột nhiên bắt đầu sinh một ý tưởng táo bạo. Sau khi nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhuế vài giây, Trì Gia cúi người về phía cô, rũ mắt ngậm lấy môi cô.
Bắt đầu hôn cô...
“Ưm...” Đầu tiên là kinh ngạc, sau khi khó lòng kiềm chế mà đáp lại nụ hôn của nàng, Cảnh Nhuế mới tránh ra, “Cô làm gì vậy?”
“Muốn dê xồm lại chị, không được à...” Trì Gia duỗi tay ôm lấy gương mặt Cảnh Nhuế, làn da mịn màng, trơn láng như muốn tuột khỏi lòng bàn tay. Còn cả mùi hương trên người nàng, quyến rũ.
Tim đã bắt đầu tăng tốc.
Nhìn chăm chú gương mặt của Trì Gia, Cảnh Nhuế kề sát vào nàng, dùng miệng lưỡi trêu chọc nói, “Cô cũng đừng có mà hối hận.”
Trì Gia nhắm mắt chủ động xóa tan một chút khoảng cách cuối cùng, hôn Cảnh Nhuế một cách ngang ngược vô lý.
Rất nhanh, có đáp lại.
Khi môi lưỡi đương quấn quýt, Trì Gia đã không phân rõ, nàng là muốn diễn cho Giang Thận xem, hay là thật sự muốn hôn Cảnh Nhuế...