Vì để đảm bảo cho khách hàng có không gian dùng cơm thoải mái dễ chịu, Cửu Hào vẫn luôn kiểm soát số lượng khách đến dùng cơm khoảng chừng 80% so với sức chứa của nhà hàng, hơn nữa nơi đây còn yêu cầu khách hàng phải đặt chỗ trước một tuần, nhưng không phải lần nào đặt chỗ cũng có thể đặt được.
Loại người hấp tấp giống như Trì Gia thì làm sao có chuyện sẽ đến nhà hàng như vậy để ăn cơm, nếu không phải đồng nghiệp một mực kiên trì muốn đến đây thì nàng đã tùy tiện tìm một tiệm lẩu ở gần công ty để ăn rồi.
Nhân viên phục vụ mang từng món ăn bày lên bàn, trông chúng có vẻ rất bắt mắt.
"Nhìn cũng không tệ nha, không biết mùi vị ra sao nữa."
"Kiểu nhà hàng nổi tiếng trên mạng như thế này thì hương vị có thể ngon đến đâu? Cũng chỉ có loại người đần độn như mấy người mới tin tưởng thôi." Thường ngày Trì Gia cũng chướng mắt với đám đàn ông trong bộ phận thiết kế nên giọng điệu của nàng lúc này không được tốt cho lắm.
"Cô nói vậy cũng không đúng nha, tôi thấy không khí ở đây cũng nhộn nhịp và tấp nập người đến ăn mà."
"Nếu bà chủ nơi này không xinh đẹp thì các người có chịu thiệt thòi đến một nơi xa xôi như vậy để ăn cơm không?" - Trì Gia liếc nhìn đám nam đồng nghiệp trước mặt, cảm giác ghét bỏ dâng lên nhịn không được mà lên tiếng vạch trần ý đồ của bọn họ.
Tâm địa gian xảo của bọn nam nhân này thật sự rất dễ suy đoán.
Bộ phận thiết kế thứ ba của AS, ngoại trừ giám đốc thì những người còn lại chủ yếu là những người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp.
Ở trong bộ phận đó có sáu nam và một nữ, cho nên Trì Gia được xem là đóa hoa hồng diễm lệ độc nhất của nơi đây, cũng bởi vì vậy mà bọn lá xanh kia suốt ngày vây quanh phụ trợ mọi mặt cho nàng trong công việc, hơn nữa còn bảo hộ và che chở gấp đôi đối với đóa hoa hồng duy nhất của bộ phận thiết kế.
Tuy rằng kinh nghiệm làm việc của Trì Gia chỉ mới được một năm, lại còn là loại vừa mới được thăng chức làm nhà thiết kế chưa bao lâu, nhưng những cái này cũng không hề làm ảnh hưởng đến nghiệp vụ và năng lực xuất chúng của nàng, cho nên địa vị của nàng ở bộ phận thiết kế cũng khá quan trọng, có thể nói là thuộc hạng ưu tú ở nơi đây.
"Cho dù là xinh đẹp thì làm sao có thể so sánh với Trì nữ vương của chúng ta đây, nếu muốn ngắm nhìn mỹ nữ thì chúng tôi chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy được rồi, cần gì phải chạy đến nơi xa xôi này để làm gì."
"Đúng vậy, tuyệt đối không thể so sánh với nữ vương xinh đẹp của chúng ta."
"Khẳng định đó."
"..."
Cả đám người dường như đều biến thành một kẻ xu nịnh trong chớp mắt.
Dù sao cũng sắp đến cuối tháng, lúc đó bộ phận thiết kế sẽ có buổi đánh giá xem các mẫu thiết kế của nhóm nào có doanh thu cao nhất trong tháng, cho nên bọn họ đều đang trông cậy vào năng lực của Trì Gia để kiếm thêm nhiều đơn đặt hàng hơn nữa, làm như vậy thì vị trí số một trong công ty sẽ thuộc về họ.
Mặc dù biết đám người này nói chuyện giống như đánh rắm, nhưng mà những gì họ nói vẫn có thể làm cho nàng thoải mái dễ chịu.
Trì Gia cười cợt khinh thường:
"Các người bớt đi, nếu có tinh lực để tâng bốc tôi như vậy không bằng các người dùng nó để kiếm thêm nhiều khách hàng hơn đi. Gần đến cuối tháng rồi, đã kiếm được mấy mẫu thiết kế rồi?"
"Chị Tiểu Gia à, thật không dễ gì chúng ta mới có thể đi ra ngoài ăn cơm với nhau, chị đừng châm chọc chúng tôi như vậy có được không?"
Những gì Trì Gia nói đều là sự thật, đây dường như là sự hiểu biết nhỏ của bọn họ sau khi vừa mới vào công ty làm việc, tiền bạc không có, các mối quan hệ xã hội cũng không có, ngay cả trình độ chuyên môn và kinh nghiệm cũng còn non nớt, khách hàng của bọn họ đều là do bản thân mỗi người tự dốc hết tâm huyết ra để kiếm về.
Đâu giống với nhà thiết kế lâu năm lại uy tín của công ty, bình thường chỉ cần ngồi ở văn phòng là có đơn đặt hàng chủ động tìm đến cửa.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tất cả mọi người đều đã tới đây rồi, Trì Gia cũng rất muốn gặp mặt bà chủ của nhà hàng này một lần, nàng muốn nhìn qua một chút xem nàng có giống như lời đồn đại của mọi người không, vẻ đẹp của thực sự có thể câu mất hồn phách của người khác không.
Thật ra thì có đôi khi nữ nhân thích ngắm nhìn mỹ nữ nhiều hơn so với nam nhân.
Mùi thức ăn xông vào mũi, Trì Gia không nhìn được gắp một khối thịt bò nạm đưa vào trong miệng.
Tinh tế thưởng thức hương vị thơm ngon xốp giòn đang tan trong miệng.
Có thể là bởi vì nàng đã không mong đợi bất cứ điều gì ngay từ đầu cho nên bây giờ mới cảm thấy bất ngờ khi thức ăn ở đây lại ngon như vậy, sắc màu hương vị đều rất tốt.
Hóa ra nhà hàng này rất nổi tiếng ở thành phố L không chỉ vì bà chủ có dáng dấp đẹp mắt.
Trì Gia đã không ăn bất cứ thứ gì kể từ buổi sáng, giữa trưa thì nàng chỉ nhai một miếng khô bò lót dạ vậy mà còn xui xẻo làm rớt mất nửa miếng. Kết quả là nàng phải đi đến căn hộ của khách hàng với cái bụng trống rỗng, sau đó còn liên tục bận rộn cho đến bây giờ mới có cơ hội uống miếng nước.
Lúc này cơn đói bắt đầu hoành hành, đến nỗi ngực phía trước dường như muốn dán vào tấm lưng ở phía sau*, cơn đói này làm nàng không thể nhịn thêm được nữa liền động đũa ăn những món vừa được đem ra, nhìn dáng vẻ ăn cơm của nàng giống như bị bỏ đói 3 ngày chưa được ăn vậy.
* 前胸贴后背: tiền hung thiếp hậu bối: ý nói đã đói bụng đến cùng cực, là đói đến mức đằng trước ngực dính với sau lưng. Hình minh họa:)( <= đây chính là cái bụng.
Nghề của bọn họ nghe qua cũng đáng tự hào, nhưng bình thường làm việc chăm chỉ thì cũng sẽ mệt mỏi đến không ra hình người.
Trì Gia gặp người khác liền có thể nói ra một trăm lý do không muốn làm thiết kế nội thất.
Sau một thời gian dài làm việc chung với một đám đàn ông thô lỗ trong phòng thiết kế, ngay cả tướng ăn của Trì Gia cũng trở nên giống như bọn họ, các này gọi là thay đổi một cách vô tri vô giác.
Khi Cảnh Nhuế đi đến trước mặt Trì Gia, ánh mắt bất giác rơi ở trên người nàng.
Lúc này Trì Gia đang gắp miếng cải thìa nhồi nhét vào trong miệng mình, không hề có một chút hình tượng thục nữ mà một nữ nhân nên có.
Trì Gia thoáng ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau trong khoảnh khắc. Bởi vì miệng đã bị đồ ăn lấp đầy cho nên hai má của nàng phồng to lên.
Đối diện với nhau hai giây, cũng có thể là thời gian ngắn hơn nữa.
Nữ nhân trước mắt đã để cho Trì Gia sâu sắc lĩnh hội cái gì gọi là phong tình vạn chủng. Mà Trì Gia cũng làm cho đối phương hoàn mỹ lý giải cái gì gọi là nữ hán tử ăn cơm.
Trì Gia còn tưởng rằng hồ ly tinh này muốn tìm đến nàng để gây sự, dùng một hơi thật mạnh nuốt cơm xuống, may mắn là không bị nghẹn, sau đó thì thẳng tắp sống lưng, ném qua cho người kia một ánh mắt cho là tự cao lạnh lùng.
Nào biết được khi đối phương đi lướt qua bên người nàng, chỉ nhếch môi lên một chút mỉm cười rồi trực tiếp bỏ đi.
Nụ cười của cái người lẳng lơ này là có ý gì?!
Trì Gia sửng sốt, không rõ nội tình.
Mãi cho đến khi lão ca ở bên cạnh nhắc nhở ở khóe miệng nàng dính một hạt cơm, lúc này nàng mới hiểu được nụ cười kia của hồ ly tinh là có ý gì.
Thất bại! Hoàn toàn thất bại rồi!
Làm sao mà mỗi lần ở trước mặt nữ nhân này đều không tránh được chuyện bản thân bị thất thố.
Lúc bình thường, nàng ngụy trang cho bản thân, tuy rằng không thể làm mê hoặc chúng sinh nhưng dù sao thì làm một nữ thần cũng còn dư sức.
Trì Gia hung hăng ăn luôn hạt cơm còn lưu lại ở khóe miệng, sau đó thì gắp đồ ăn tiếp tục chiến đấu.
Mấy nam đồng nghiệp liếc mắt ra hiệu với nhau khi nhìn thấy Cảnh Nhuế, cực kỳ hưng phấn, âm thầm đánh giá:
Wow. Thật là đẹp mắt!
Chẳng qua là ở ngay trước mặt Trì Gia, không có người nào dám mở miệng khen nữ nhân khác xinh đẹp.
Đây là một điều cấm kỵ mà tất cả mọi người trong bộ phận đều biết.
Bảy món ăn trên bàn đều bị quét sạch.
Tám giờ mới ăn cơm tối xong, bọn họ giống như được tiếp thêm sinh lực háo hức muốn đi nhảy disco, ôm hy vọng tìm kiếm một mối quan hệ cho riêng bản thân.
Trì Gia không biết có phải bản thân đã ăn quá no hay không mà cảm thấy bên trong dạ dày không được thoải mái, hơn nữa mấy ngày nay nàng phải thức suốt đêm để làm các bản thiết kế, đêm nay thật sự cao hứng không nổi, nàng chỉ muốn về nhà đi tắm rồi ngã lưng xuống ngủ một giấc.
"Đã mấy đêm liên tiếp không ngủ rồi, cho nên hơi mệt, mọi người đi chơi đi, tôi sẽ không đi."
"Có muốn bọn tôi đưa cô về nhà trước không?"
Trì Gia vẫn có thể nghe ra được đây là lời nói khách sáo:
"không cần, cứ việc đi chơi đi."
Sau khi tính tiền, những người khác thì đi chơi tiếp, trên bàn cơm chỉ còn lại một mình Trì Gia.
Nàng xoa nhẹ vị trí dạ dày trên bụng, vẫn cảm thấy khó chịu, liền yêu cầu nhân viên phục vụ đem đến cho mình một ly nước ấm rồi từ từ uống.
Nhưng mà mười lăm phút trôi qua, Trì Gia nằm sấp ở trên bàn cơm, tình hình vẫn không chuyển biến tốt hơn.
Bên trong dạ dày bắt đầu quặn thắt đau âm ỉ, mồ hôi đã đổ đầy trán.
Ở trên lầu hai. Cảnh Nhuế chú ý thấy được cảnh tượng bày ra trước mắt, phát hiện tình huống này rất không phù hợp.
Cô giẫm lên từng bậc từng bậc thang làm bằng gỗ chắc chắn để đi xuống lầu, Cảnh Nhuế đi đến bên cạnh Trì Gia, khom lưng cúi người xuống, không mặn không nhạt lên tiếng hỏi:
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Một bóng đen ngăn chặn ánh sáng, còn có hương nước hoa nhàn nhạt lan tỏa.
Trì Gia che lấy dạ dày ngẩng đầu lên, lại là nàng.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Lần đầu tiên Trì Gia thấy rõ gương mặt tuyệt mỹ của hồ ly tinh ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả lông mi cũng thấy từng sợi rõ rệt, quả thực là hình ảnh HD sắc nét có độ phân giải cao.
Trong tiềm thức của nàng đã cảm thấy nữ nhân trước mắt là một hồ ly tinh.
Loại người này rất thích có nhiều nam nhân đứng vây quanh mình cùng một lúc, rồi thi triển cái gọi là mị lực của hồ ly tinh.
Trực giác của nữ nhân không bao giờ sai.
"Dạ dày không được thoải mái sao?"
Cảnh Nhuế thấy nàng vẫn dùng tay đè ép dạ dày, sắc mặt thì tái nhợt, hoài nghi là đã bị ngộ độc thức ăn, cũng có thể là do ăn quá nhiều nên bụng không chịu nổi, thế là cô dìu nàng đi:
"Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Cô ta đưa mình đi bệnh viện sao?
Trì Gia không hiểu đây là tình huống gì.
Theo lý thuyết thì quan hệ giữa các nàng phải là như nước với lửa mới đúng.
Khi tay của đối phương muốn chạm vào mình, Trì Gia bất mãn nhíu mày rồi tránh thoát bàn tay của Cảnh Nhuế, nàng còn thở hổn hển thét lên một câu:
"Không cần cô xen vào việc của người khác..."
Ngữ khí có chút yếu ớt.
Trì Gia chán ghét nữ nhân này, hơn nữa không phải là loại chán ghét bình thường.
Tuy rằng khi cô ta và Giang Thận dây dưa cùng một chỗ lại còn ái muội không rõ ràng, cũng không hề biết đến sự tồn tại của nàng, nhưng mà những chuyện này vẫn không gây trở ngại cho chuyện Trì Gia chán ghét cô.
Nhưng có một số người trời sinh đã có khí chất không hòa thuận với người khác.
Tính cách thật là cố chấp, Cảnh Nhuế vẫn kiên nhẫn giải thích:
"Tôi là lão bản của nơi này, sau khi cô dùng xong cơm ở trong nhà hàng của tôi lại cảm thấy khó chịu trong người thì tôi có trách nhiệm đưa cô đi bệnh viện."
Thì ra lão bản ở đây chính là cô ta...
Trì Gia bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Ở khoảng cách gần, Trì Gia nhìn chằm chằm gương mặt của đối phương rồi tỉ mỉ đánh giá, loại người có nhan sắc như thế này không vào giới giải trí mà lại mở nhà hàng, thật đúng là trò cười mà, nhưng cũng khó trách bọn người kia đem cô ta truyền đi khắp nơi, truyền đến kì diệu vô cùng.
Riêng cái gương mặt này... cũng đã đủ yêu nghiệt rồi.
Nhưng mà Trì Gia vẫn có phản cảm với cô, thấy gương mặt này liền nhớ lại đêm hôm đó cô đã cùng Giang Thận "tán tỉnh" nhau như thế nào.
Trì Gia không ý thức được bản thân đã quá tập trung ngắm nhìn mỹ nữ.
Cảnh Nhuế rũ mắt xuống, cô cũng không rõ ánh mắt hiện tại của nàng là có ý gì.
Cô mỉm cười và đến gần gương mặt của Trì Gia, đột nhiên thấp giọng nói:
"Cô luôn nhìn tôi chằm chằm như vậy, rất dễ để cho tôi hiểu lầm đó."
Lúc nãy ăn cơm, Cảnh Nhuế cũng phát hiện nàng đang ngắm trộm mình, còn bị cô bắt tại trận.
Trì Gia không kịp phản ứng lại:
"Hiểu lầm cái gì?"
Cảnh Nhuế vẫn thấp giọng trả lời:
"Cô thích nữ nhân."
Phốc...
Đây đại khái là tự luyến ở cảnh giới tối cao.
Trì Gia làm người sống ngay thẳng chính trực như cây Bạch dương hơn hai mươi năm, cho đến bây giờ không ai nói thoạt nhìn nàng giống như cong vậy. Cũng khôi hài, cho dù có mấy phần quyến rũ cũng không nên thật sự xem bản thân xinh đẹp đến nỗi người thần đền phẫn nộ, hơn nữa còn đạt đến trình độ nam nữ đều ăn thông sao?
Nhìn nhiều hơn vài lần thì nàng cũng cảm thấy ý tứ trong phương diện kia, hay là nói, mạch não của hồ ly tình đều như vậy.
Nếu không thì tại sao từ sáng đến tối đều câu tam đáp tứ quyến rũ người khác.
"Tiểu thư."
Trì Gia cũng mỉm cười, cắn răng cắn lời trả lời đối phương:
"Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đơn thuần chán ghét cô mà thôi."
Cảnh Nhuế thấy sắc mặt của nàng càng lúc càng kém, không muốn cùng nàng nói đùa nữa:
"Đi thôi, tôi đưa cô đi bệnh viện."
Trì Gia mặc kệ, nàng hiểu rõ dạ dày của bản thân hơn bất cứ ai, vốn dĩ có chút yếu ớt, hơn nữa công việc sau này luôn là bữa đói bữa no, bệnh nhỏ ầm ĩ chút ít cũng là trạng thái bình thường. Trì Gia tự cho là còn thể tiếp tục chống đỡ được, kết quả là khi đứng dậy mới biết bản thân đã cậy mạnh rồi, vừa lúc lại vấp phải chân bàn, lắc lư muốn ngã.
Trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, Cảnh Nhuế đúng lúc ôm lấy eo của Trì Gia, cô ôm chặt để giúp nàng đứng vững.
Tư thế hai người giống như là tương thân tương ái vậy.
Dán sát vào nhau vừa kéo vừa ôm, ai không biết còn tưởng rằng mối quan hệ của các nàng rất thân mật.
Trì Gia không thể không nói, hương nước hoa trên người của hồ ly tinh rất dễ chịu.
"Buông tôi ra."
May cho nàng là Cảnh Nhuế đã kịp thời đỡ lấy không để cho nàng té ngã, sau khi Trì Gia đứng vững, ngược lại trở mặt không nhận người, không hề cảm tạ Cảnh Nhuế vì cái ôm ân tình kìa, mà còn cố nhịn cơn đau ở bụng, tức giận nói:
"Cô...cái người này... có biết lý lẽ không? Tôi đã nói là không cần cô quan tâm rồi mà."
Tuổi không lớn nhưng tính cách cũng không nhỏ.
Cảnh Nhuế nhíu mày:
"Cô cho rằng tôi cam tâm tình nguyện xen vào chuyện của người khác sao? Cũng bởi vì đạo lý sống ở đời cho nên tôi mới đưa cô đi bệnh viện."
"Tôi..." - Trì Gia cắn môi, rốt cuộc thì cứng miệng không trả lời được.
Bên trong dạ dày thật sự là rất khó chịu, đã không còn là bệnh nhỏ ầm ĩ bình thường nữa, nàng còn rất không hăng hái chủ động giúp đỡ Cảnh Nhuế, tuy rằng nàng duy trì được thăng bằng của bản thân nhưng vẻ mặt là không thoải mái chút nào.
Cảnh Nhuế bất đắc dĩ nhìn nàng, lại cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn giữ nàng đứng vững bên người mình:
"Đi thôi"
Nhờ đau bao tử mà được phúc, lần đầu tiên trong đời Trì Gia được ngồi siêu xe.
Phiên bản giới hạn của Aston Martin chạy hướng ra đường lớn, đến nỗi gió thổi vào mặt cũng mang theo hương vị của đồng nhân dân tệ.
Đủ xa hoa và sang trọng.
Chết tiệt! thì ra là làm ăn uống có thể kiếm tiền nhiều như vậy.
Trì Gia quay đầu nhìn Cảnh Nhuế một chút, cô đang tập trung lái xe.
Những sợi tóc xoăn dài hơi rối, ánh sáng ở trong xe không được xem là tốt, nhưng một bên mặt của cô nhìn rất đẹp.
Hình như còn viết ba chữ rất to trên đó: " kẻ có tiền"
Xinh đẹp như vậy lại còn là một phú bà có tiền, cho nên làm ngứa mắt Giang Thận à? Trì Gia đột nhiên sinh ra ý nghĩ như vậy.
Xe chạy về hướng bệnh viện.
"Tôi không biết bạn trai của cô, tôi với hắn không có bất cứ quan hệ nào cả."
Cảnh Nhuế mở miệng nói chuyện trước, lời giải thích ngắn gọn rõ ràng.
Hai người này có một điểm giống nhau, chính là đều không thích nói lời dư thừa vô nghĩa.
"Ngừng"
Trì Gia không muốn cùng cô nói về Giang Thận, vốn dĩ đang đau bao tử, cho nên nàng không muốn bản thân lại thêm buồn bực khó chịu.
"Bây giờ hắn không phải là bạn trai của tôi! Tôi và hắn cũng không có bất kỳ quan hệ gì!"
Nói xong, Trì Gia lại khom lưng che kín dạ dày.
Đã đau thành như vậy rồi mà còn không chịu ngồi yên.
Cảnh Nhuế liếc nhìn Trì Gia một chút:
"Đau bao tử thì đừng có nói chuyện nữa, yên lặng một chút đi."
"Không phải cô tìm tôi nói chuyện sao?!"
Trong nháy mắt, Trì Gia giống như tràn đầy sức mạnh, chẳng qua là sau một giây đanh đá đó thì sẽ yên lặng trở lại... đau đớn vô cùng...