“Cậu ấy là em trai tôi.” Đương Trì Gia xoay người phải đi, Cảnh Nhuế đột nhiên nói. Trì Gia khựng lại, sau đó cười nói, “Tôi biết.”
Một tiểu thịt tươi như vậy, chẳng phải đúng là "em trai" sao, xem ra phú bà đều thích loại này. Đầu óc Trì Gia như được bơm máu, lúc này một lòng một dạ nhận định rằng vừa rồi Cảnh Nhuế và cậu trai kia đang ôm hôn nhau, phản ứng đầu tiên đương nhiên là như thế.
Hiển nhiên câu nói “tôi biết” này của Trì Gia là có ẩn ý, Cảnh Nhuế kéo tay Trì Gia lại, không cho nàng đi.
“Chị kéo tôi làm gì!” Trì Gia hất tay ra.
“Cô biết cái gì?” Xem phản ứng của Trì tiểu thư, Cảnh Nhuế nhíu mày cười thật bất đắc dĩ “Em trai ruột.”
Trì Gia: “...”
“Chị ——” Cảnh Nguy từ toilet đi ra, liền thấy Cảnh Nhuế và cô gái vừa hát kia đang nói chuyện, trong lòng còn tưởng, chị gái mình hiệu suất thật cao, biết mình thích kiểu này, nên tích cực giúp mình bắc cầu giật dây như vậy.
Trì Gia và Cảnh Nhuế đồng thời quay đầu lại, là bé cún vừa rồi cùng hồ ly tinh ôm vai sờ mặt, đúng kiểu đẹp trai chân dài, Trì Gia liếc mắt một cái nhìn qua, vậy mà không phát hoa si trong lòng.
“Xin chào, tôi là Cảnh Nguy.” Ở trước mặt người đẹp, Cảnh Nguy trước giờ đều không hàm hồ.
Cảnh Nhuế, Cảnh Nguy, hai người này thật đúng là người một nhà.
Trì Gia xấu hổ, có lệ mà cùng Cảnh Nguy chào hỏi, “Xin chào.”
“Tôi mời cô uống một chén, cô hát thật là dễ nghe.” Cảnh Nguy thực tự nhiên mà đẩy Cảnh Nhuế ra, chiếm cứ vị trí tán gái tốt nhất, nở một nụ cười tự cho là mê đảo chúng sinh nhìn Trì Gia, “Không biết nên gọi cô là gì?”
“Trì Gia.”
Cách Cảnh Nguy, Cảnh Nhuế ở một bên yên tĩnh uống rượu, như là một người dư thừa.
Trì Gia báo xong tên họ, ba người nhất thời lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
“Đúng rồi, đây là chị của tôi.” Có Cảnh Nguy ở, tuyệt đối không cần lo lắng sẽ tẻ nhạt.
Trì Gia liếc nhìn Cảnh Nhuế một cái, nói, “Tôi và Cảnh tiểu thư có quen biết.” Hơn nữa không phải quen biết bình thường.
“Thì ra là thế, vậy cùng nhau uống rượu đi.” Cảnh Nguy hướng Cảnh Nhuế chớp mắt một cái, “Đúng không, chị.”
Cảnh Nhuế mắt lạnh, tên nhóc này cũng chỉ có lúc tán gái mới gọi chị ngọt như vậy. Cảnh Nhuế rốt cuộc ngước mắt nhìn về phía Trì Gia, hỏi, “Cùng nhau uống không?” “Không cần, tôi còn có việc.”
Cảnh Nguy còn muốn thêm WeChat của Trì Gia, chỉ tiếc còn chưa có mở miệng, người ta cũng đã đi xa.
Đêm nay thật không giống tác phong ngày thường của Trì Gia, nàng vậy mà chưa cho Cảnh Nguy danh thiếp, sau đó trịnh trọng giới thiệu một chút về nghề nghiệp của mình. Cứ như vậy vội vàng rời đi. Bạn mới ở trong mắt nàng chính là khách hàng tiềm năng, tương đương với một kho vàng chờ khai quật. Cho nên, trước giờ Trì Gia kết bạn đây là việc làm không thể thiếu.
“Hôm nay trông em không toả sáng sao?” Trì Gia đi rồi, Cảnh Nguy nghĩ trăm lần cũng không ra bèn hỏi Cảnh Nhuế, đêm nay có lần tán gái thất bại lớn nhất trong lịch sử của Cảnh Nguy, nói chuyện phiếm tổng cộng không vượt qua năm câu, đã làm người ta đi rồi, phương thức liên lạc cũng chưa lưu.
Cảnh Nhuế nhấp ngụm rượu, đánh giá Cảnh Nguy, “Cũng chỉ có thế.”
Nói xong câu này, Cảnh Nhuế cảm giác vi diệu, bởi vì “Cũng chỉ có thế” là câu cửa miệng của Trì Gia, mỗi lần cô hỏi Trì Gia đồ ăn như thế nào, Trì Gia trả lời lúc nào cũng là “Cũng chỉ có thế”. Nghe Trì tiểu thư nói nhiều lần, không biết khi nào cô cũng quen nói như vậy.
Cảnh Nguy cảm thấy mình còn có cơ hội, “Nói, chị với cô ấy quen nhau như thế nào? Cô em xinh đẹp như vậy cũng không giới thiệu cho em, chị có biết, em trai chị độc thân sắp nửa năm rồi hay không, chị giúp em đi mà.”
Cảnh Nhuế từ từ cùng Cảnh Nguy phân tích nói, “Nếu cô ấy có hứng thú đối với em, thì đã ở lại cùng nhau uống rượu, sau đó cho em phương thức liên lạc.”
“Có lẽ còn gái nhà người ta chậm nhiệt.”
Cảnh Nhuế uống rượu không nói, Trì Gia chậm nhiệt? Khi các nàng lên giường lần đầu tiên...... một chút cũng không thấy chậm nhiệt. Nghĩ, nụ cười trên mặt Cảnh Nhuế phai nhạt.
“Đợi đã,” Cảnh Nguy trong lòng cả kinh, “Không phải chị cũng coi trọng cô ấy đấy chứ?”
18 tuổi năm ấy Cảnh Nhuế khoa trương dẫn bạn gái về nhà, cho nên việc cô nàng thích nữ, người nhà họ Cảnh đều biết.
Cảnh Nguy lo lắng như vậy không phải không có lý, trên thực tế, anh tán gái không bằng Cảnh Nhuế tán gái, càng tệ hơn chính là, gu phụ nữ của anh và chị lại cùng kiểu. Còn nói thêm nữa, chính là một câu chuyện bi thương......
“Chị thích cô ấy thật?!” Thấy Cảnh Nhuế không trả lời, Cảnh Nguy khẩn trương trong vô vọng, cứ cảm thấy chị gái mình nếu mà ra tay, là không còn chỗ cho mình thể hiện. “Chị không có hứng thú.” Vẫn là những lời này, biểu cảm trên mặt Cảnh Nhuế như chưa từng thay đổi. Cứ cho là cô có ý với Trì Gia, nhưng Trì tiểu thư miễn cưỡng như vậy, cô còn dây dưa không bỏ cũng không còn gì thú vị.
Nghĩ, Cảnh Nhuế lại rầu rĩ uống một chén rượu. Cô không muốn trêu chọc không thẳng nữ không come out, cũng là vì nguyên nhân này, phải phí công quá nhiều.
Có cảm giác thù ở bên nhau, rõ ràng là một việc rất đơn giản, hà tất lo trước lo sau khiến cảm tình trở thành gánh nặng. Công việc đã đủ mệt mỏi, cô chỉ hy vọng cảm tình là chốn khiến cô được giải tỏa.
Tình yêu nếu không tốn chút tâm tư kinh doanh, hạn sử dụng sẽ ngắn đến đáng thương. Các mối trước nay của Cảnh Nhuế đều không dài, đại để cũng là vì cái này, một khi tình cảm mãnh liệt không còn, hormone tình yêu cũng rút, cũng đã đến lúc nên chia tay.
Vân Hân cũng muốn Cảnh Nhuế suy xét ổn định lại chuyện tình cảm, nhưng Cảnh Nhuế nói, cô đối với chuyện tình cảm chỉ thuận theo tự nhiên.
Nghe Cảnh Nhuế nói không có hứng thú với Trì Gia, Cảnh Nguy nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi. Chị có phương thức liên hệ của cô ấy nhỉ, cho em với, rượu đêm nay em mời.”
Cảnh Nhuế đứng dậy, buông xuống ly rượu trong tay, cao lãnh ném cho Cảnh Nguy hai chữ, “Không có.”
Lại một người đi rồi, chỉ để lại Cảnh Nguy một mình tại chỗ buồn bực, chị mình sao lại kéo theo áp suất thấp đi rồi? Đêm nay cũng không có trêu chọc gì chị ấy nha.
Ba ngày sau đó, ở quán bar N, Cảnh Nguy đã được như ý nguyện có phương thức liên hệ của Trì Gia.
“Hi, lại gặp nhau rồi.” Cảnh Nguy tỉ mỉ sáng tạo một cảnh “tình cờ gặp nhau”.
Trì Gia và Cảnh Nguy hàn huyên vài câu, xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, vẫn là nhịn xuống không được mà đưa danh thiếp cho Cảnh Nguy, có khách hàng tiềm năng tìm đến cửa làm sao lại không cần, có khi hoa hồng của đơn hàng sau lại kiếm trên người của anh ta, không được bỏ qua, “Cảnh tiên sinh, nếu anh có nhu cầu tìm thiết kế, có thể tìm tôi, đảm bảo vô cùng chuyên nghiệp.”
“Tìm cô, cần thì tìm cô.” Cảnh Nguy bị nụ cười của cô gái này làm cho ngọt ngào, chưa từng thấy cô gái nào cười rộ lên sang sảng tươi mát như vậy.
Cười cũng là một loại phẩm chất nghề nghiệp, nếu có thể nhận được đơn thiết kế, Trì Gia đều có thể một ngày 24 giờ treo nụ cười điềm mỹ trên ở trên mặt.
Cảnh Nhuế gần đây liên tiếp nghe được tên của Trì Gia là từ trong miệng Cảnh Nguy. Trong văn phòng, Cảnh Nguy dựa vào bàn làm việc, giọng ngọt xớt nói, “Chị, em cá rằng cô gái kia cũng có ý với em, mỗi lần vừa thấy em là cười đến ngọt ngào như vậy.”
Cô gái kia là chỉ Trì Gia, lỗ tai Cảnh Nhuế mấy ngày nay đều phải nghe đến sắp có thể đóng kén.
Cảnh Nhuế ngồi ở văn phòng ký văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên, “Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì đi ra ngoài, đừng cản trở chị làm việc.”
“Em đến là để nói với chị một việc, buổi tối em hẹn Trì Gia tới chỗ chị ăn cơm, chị thay em tự mình xuống bếp. Thuận tiện giúp em thành đôi, làm ơn đi mà, chị.”
Cảnh Nhuế nghe đến đó mới ngẩng đầu, “Em hẹn được cô ấy?”
“Vì sao lại không hẹn được? Em dù gì cũng là một cao phú soái nha, dựa vào mị lực bản thân, hẹn người đẹp ăn cơm có gì khó?” Cảnh Nguy nói rất tự tin.
Cảnh Nhuế như suy tư cái gì, vừa lúc Trì tiểu thư gọi tới, ánh mắt Cảnh Nhuế ý bảo Cảnh Nguy im lặng.
“Cảnh tiểu thư...” Trì Gia vẫn luôn xưng hô như thế với Cảnh Nhuế, trừ khi các nàng lên giường, sẽ xưng hô không giống bình thường, “Buổi tối tôi lại chỗ cô ký hợp đồng được chứ? Vừa lúc đêm nay Cảnh Nguy hẹn tôi đi Số 9 bàn phương án thiết kế, nếu tiện, hôm nay chúng ta cũng ký hợp đồng đi.”
Trì Gia cho Cảnh Nguy danh thiếp không bao lâu, Cảnh Nguy đã bảo mình có căn hộ cũ cần trang hoàng lại, muốn gặp mặt nói chuyện cụ thể.
Đã có nhu cầu thiết kế, thì chính là bạn, Trì Gia sảng khoái đáp ứng, hơn nữa gần đây nàng cũng muốn tới Số 9 ký hợp đồng với Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế nhận điện thoại của Trì Gia, cái chú ý thứ nhất đó là, Trì Gia gọi mình là Cảnh tiểu thư, nhưng lại gọi thẳng tên Cảnh Nguy, Trì Gia với Cảnh Nguy mới quen biết được có mấy ngày chứ.
“Buổi tối cô mang hợp đồng đến, hôm nay ký.” Cảnh Nhuế nói xong, cúp điện thoại. “Em với Trì Gia bàn phương án thiết kế gì?” Cảnh Nhuế chất vấn Cảnh Nguy.
“Hai ngày trước em có mua một căn chung cư second-hand, muốn mời cô ấy thiết kế lại. Không có cơ hội, thì phải chủ động chế tạo cơ hội.”
“Đây là cái mà em bảo là mị lực bản thân?” Cảnh Nhuế cười một trận, “Cảnh Nguy, em biết vì sao cô ấy cười với em không? Bởi vì em tự dâng tiền cho cô ấy, có hiểu chưa?”
Cảnh Nhuế lại nghĩ tới lúc trước mình cho Trì Gia đơn biệt thự kia, nụ cười trên mặt Trì tiểu thư...khiến người ngọt đến ưu thương.
Cảnh Nguy không để bụng, “Vậy thì có làm sao, nếu cô ấy chịu làm bạn gái em, đổ tiền cho cô ấy bao nhiêu em cũng vui.”
Cảnh Nhuế đỡ trán, ngại Cảnh Nguy quá phiền, “Em đi ra ngoài đi, chị còn phải làm việc.”
“Chị, chị nhớ buổi tối nha.”
6 giờ, trời đã tối, Trì Gia ôm hợp đồng, đi Số 9, lần này ký hợp đồng thi công với Cảnh Nhuế so với lần trước nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hôm nay Số 9 đóng cửa không kinh doanh, mà vì lý do gì, đến giờ Trì Gia đã không còn hiếu kỳ, bởi vì thời gian nhà hàng này kinh doanh giống với chủ nhân Cảnh Nhuế của nó, làm người đoán không ra.
“Tiểu Gia, cô đến rồi.” Cảnh Nguy từ xa thấy Trì Gia, liền đứng lên, nhiệt tình chào hỏi.
Trì Gia cười với Cảnh Nguy, ánh mắt khi nhìn đến Cảnh Nhuế, tươi cười trên mặt cứng đờ, chỉ một lát sau, lại cười tự nhiên, “Cảnh tiểu thư, chúng ta ký hợp đồng trước?”
Ánh mắt Cảnh Nhuế cũng dừng ở trên mặt Trì Gia, cười gật đầu, “Ừ.”
Cảnh Nguy có cảm giác như bản thân mình bị bỏ qua, rõ ràng cậu mới là người chủ ỷif bữa tối nay.
Ký hợp đồng cũng chỉ là chuyện hai phút, Cảnh Nhuế như không thèm để ý, ngón tay thon dài cầm bút máy, lướt trên mặt giấy ký xuống tên hộ của mình.
Trì gia trong lòng cảm khái, cùng loại nhà giàu mới nổi không thiếu tiền này ký hộp đồng đúng là sướng, chưa bao giờ nói về vấn đề tiền nóng, làm báo giá có cao, ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là just so so...
“Đêm nay cô gặp may rồi, chị của tôi tự mình xuống bếp, chị ấy chưa từng dễ dãi nấu đồ ăn cho người khác đâu, ăn rồi sẽ nghiện đó, không hề khoa trương đâu.”
Những lời này của Cảnh Nguy vừa ra, Trì Gia và Cảnh Nhuế đồng thời ngước mắt nhìn về phía đối phương, chẳng qua hai người ai cũng không nói gì phản bác lời Cảnh Nguy.
“Tiểu Gia, chúng ta thảo luận phương án một chút, tôi không hiểu lắm.”
Dưới ánh mắt chớp chớp nhắc nhở của Cảnh Nguy, Cảnh Nhuế đặt bút máy xuống, lười biếng mở miệng, “Trì tiểu thư giúp chị làm ra hai cái phương án đều không tệ, nếu em có ý tưởng gì thì cứ nói với Trì tiểu thư, cô ấy rất chuyên nghiệp. Không chỉ người xinh đẹp, quan trọng hơn, Trì tiểu thư vẫn còn độc thân...”
Cảnh Nhuế nói rất chậm, đặc biệt là một câu cuối cùng.
“Vậy sao? Vậy xem ra em có cơ hội rồi.” Cảnh Nguy hùa theo Cảnh Nhuế, nửa đùa nửa thật.
Nghe xong lời này của Cảnh Nhuế, Trì Gia rất tức giận, tay phải cầm cốc thủy tinh, nắm chặt đến trắng bệch, họ Cảnh đây là có ý gì, muốn giới thiệu mình cho em trai chị ta?
Sắc mặt Trì Gia có chút khó coi, nàng ghét cái nụ cười phong tình vạn chủng của Cảnh Nhuế đó đến cực điểm. Mặc kệ lúc nào, trên mặt vẫn là nụ cười này, ngoại trừ dễ nhìn cũng chẳng còn gì khác, cũng không biết trong lòng Cảnh tiểu thư rốt cuộc là nghĩ cái gì.
Cảnh Nhuế đạm nhiên đứng dậy, “Hai người từ từ nói chuyện, tôi vào nhà bếp.”
Cảnh Nguy bắt chuyện với Trì Gia, một chữ Trì Gia cũng không nghe lọt tai. Qua năm phút, Trì Gia đột nhiên đứng lên, làm Cảnh Nguy giật nảy mình, “Làm sao vậy?”
“Tôi nhớ còn có chuyện phải nói với Cảnh tiểu thư...”
“Tiểu Gia...” Cảnh Nguy như rơi vào sương mù, nhưng Trì Gia đã đứng dậy đi vào phòng bếp của Cảnh Nhuế.
Trì Gia không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong phòng bếp, Cảnh Nhuế kéo ống tay áo, đang nghiêm túc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nghe thấy có tiếng động, ngẩng đầu, thấy là Trì Gia, thấp giọng nói, “Cô vào đây làm gì?”
Trì Gia nhìn thẳng chằm chằm vào Cảnh Nhuế, sau một lúc lâu, nàng đi đến bên cạnh Cảnh Nhuế, giống như trước đây, giúp cô rửa rau.
Cảnh Nhuế nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trì Gia một cái, tiếp tục cúi đầu làm việc của mình, cắt đồ ăn được một lúc, mới bắt đầu tùy ý nói chuyện phiếm với Trì Gia “Cô thấy Cảnh Nguy thế nào?”
Trì Gia đem tay ngâm vào nước lạnh, nhìn chằm chằm vào gợn nước, “Khá tốt.”
“Tôi thấy hai người ở chung cũng khá tốt. Em ấy có hảo cảm với cô, cô có thể cân nhắc em ấy một chút.” Cảnh Nhuế cúi đầu, từ đầu tới cuối đều dùng giọng nói mang cười nói chuyện, thật nhẹ nhàng. “Nó là em họ của tôi, điều kiện trong nhà không tồi, hai người đứng cùng nhau chiều cao thích hợp, tuổi cũng chính thích hợp, năm nay nó 25...”
“Chị cố ý?”
“Cố ý cái gì?”
“Cảnh Nhuế.” Trì Gia rửa rau sạch sẽ, rút khăn giấy lau tay, nàng xoay người nhìn về phía Cảnh Nhuế, lúc nói chuyện không lớn, nhưng lại rất có trọng lượng, “Đôi ta vừa mới lên giường, chị lại giới thiệu tôi cho em chị, chị nghĩ sao vậy? Không xấu hổ à?"
Cảnh Nhuế tay nắm thật chặt chuôi dao, cuối cùng vẫn là dừng lại, bỏ dao xuống, “Không phải cô nói sao? Coi như giữa hai chúng ta chưa từng phát sinh gì cả, sao còn nhắc lại?”
Cuối cùng vẫn là nhắc đến chuyện này.
Im lặng, trầm mặc.
Trì Gia vốn đã nóng tính, ngày thường vì công việc phải nhẫn nhịn, nhưng không chịu nổi sinh hoạt cá nhân mà cũng phải nhịn, hiện tại, nàng đã không thể nhịn được nữa, nhịn không được...
Nhìn mặt Cảnh Nhuế lúc nào cũng mang nụ cười đạm nhiên ấy, đầu óc Trì Gia nóng lên, xông thẳng tới hôn đối phương, chặt chẽ lấp kín.
Lúc này đây, Trì Gia cuối cùng đã làm được việc mà mình muốn làm nhất khi đến gần Cảnh Nhuế.
Vào giây phút hôn lên, lý trí tan vỡ.
“Ưm...” Cảnh Nhuế còn chưa nhắm mắt, môi bị người ta mút vào liếm láp, cuối cùng khớp hàm bị cạy ra, đầu lưỡi mềm mại quấn quýt, ngực cũng bị người nhẹ nhàng vỗ về.
Đối với động tác này Trì Gia khá là thuần thục, rốt cuộc ở trong mộng cũng thường xuyên luyện tập.
Cảnh Nhuế không lường trước được một giây sau, cô và Trì Gia lại làm tư thế thân mật như vậy.
Trì Gia nhắm mắt lại dùng sức cưỡng hôn Cảnh Nhuế, mang theo cảm xúc phát tiết, Cảnh Nhuế không đáp lại, nhưng cũng tùy ý Trì Gia quấn lấy môi lưỡi mình liếp láp. Sau khi cưỡng hôn, Trì Gia chậm rãi buông môi Cảnh Nhuế ra, chỉ là tay vẫn còn đặt ở trong quần áo của cô, khẽ vuốt, khẽ xoa.
“Ưm...” Cảnh Nhuế nhẹ nhàng hừ giọng mũi, bị Trì Gia hôn đến sắc mặt phiếm hồng, hiển nhiên là biểu tình sau khi động tình mới có, liền giống với đêm đó khi hai người ở trên giường.
Dựa thật sự rất gần, hai người rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đối phương, nửa câu nửa lời cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm nhau, không kiêng nể gì mà đối diện, ánh mắt lưu luyến.
Trì Gia nhịn không được lần thứ hai hôn lên Cảnh Nhuế, chẳng qua so với lần vừa rồi dịu dàng hơn rất nhiều, dưới sự khiêu khích môi lưỡi của Trì Gia, cuối cùng không thể cưỡng lại được, Cảnh Nhuế chậm rãi nhắm mắt, hôn sâu đáp lại.
Trong phòng bếp, hai người ôm chặt nhau, hôn liếm, như muốn quên mình.
Cảm giác quen thuộc, hôn hồ ly tinh thật thoải mái, Trì Gia thật sự quá thích hương khí trên người Cảnh Nhuế, giống như bùa mê, đặc biệt là thời điểm hôn nhau, lại nghĩ đến hai đêm họ cùng trải qua.
Phóng túng, thoải mái, nhưng không thỏa mãn, Trì Gia buông Cảnh Nhuế ra, trong lòng vẫn muốn tiếp tục.
“Trì Gia, rốt cuộc là ai dây dưa ai? Tôi không đi trêu chọc cô, cô lại tới trêu chọc tôi...” Cảnh Nhuế đã bị Trì Gia hôn đến mức không thở nổi, nói chuyện phải thở gấp. Ánh mắt Trì Gia không dời khỏi gương mặt Cảnh Nhuế, nàng lúng túng nói, “Chỉ có cô được phép trêu chọc tôi, còn tôi thì không được phép trêu chọc cô sao?”
Trì Gia biết, lần này chọc vào Cảnh Nhuế, sẽ không bao giờ còn có thể xem mấy chuyện giữa bọn hộ như chưa từng xảy ra được nữa. Nhưng vừa rồi, chính là nhịn không được, kỳ thật trong lòng cũng không muốn nhịn...
Chịu đựng khó chịu.
Hai người, chị xem tôi, tôi nhìn chị, đứng bất động tại chỗ.
Cuối cùng, vẫn là Cảnh Nhuế chủ động kéo cánh tay Trì Gia lại, đặt lại trên eo mình, cô nâng cằm Trì Gia lên, để cặp môi đỏ mọng của hai người sát nhau, “Cô cũng có thể trêu chọc tôi, vừa lòng chưa?”
Khi Trì Gia lại nhìn lại Cảnh Nhuế, cô tựa như một con hồ ly tinh không giống nổi đuôi nữa, lộ rõ bản tính, lại bắt đầu đến quyến rũ mình, nhưng mà, mình thế mà lại thích cảm giác này...
“Cảnh Nhuế, lần trước ở văn phòng, chị ăn mặc thành như vậy... chị có dám nói chị không quyến rũ tôi không?” Trì Gia nói ra việc rất muốn nói hôm đó.
Trì Gia luôn nói mình đang quyến rũ nàng, Cảnh Nhuế không so đo, hùa theo cách nói của nàng, “Nhìn thấy cô, tôi liền nhịn không được muốn quyến rũ, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Hồ ly tinh!” Trì Gia nói xong, đè Cảnh Nhuế xuống, tiếp tục hôn, hôn môi hôn mặt rồi lại hôn cổ, nhịn lâu như vậy, Trì tiểu thư rốt cuộc cũng bại lộ bản tính, muốn hôn cho đã...