Khoảng cách đối diện chưa đến 10 cen ti mét, Ninh Thiển mặt đỏ tim đập, đang làm đấu tranh tâm lý kịch liệt. Hiện tại đang nằm dưới thân cô, là người phụ nữ cô đã yêu thầm gần mười năm, khoảng cách và tư thế ái muội như bây giờ, làm sao cô có thể không tâm động?
Ôn Cận thật xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm người đã từng gặp qua là không quên được. Từ lúc học đại học, nàng chính là nhân vật cấp nữ thần được chúng tinh phủng nguyệt, ở trước mặt Ôn Cận, Ninh Thiển hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút tự ti, cho nên vẫn luôn không dám thổ lộ.
“Thiển Thiển...” Ôn Cận gần gũi nhìn Ninh Thiển, đặc biệt muốn nói gì đó, lại không biết nên nói từ đâu, nàng duỗi tay ôm lấy Ninh Thiển, ôm thật chặt.
Ôn Cận bây giờ bớt đi nhiều sự cường thế so với ngày thường, ôm Ninh Thiển cứ như ôm cọng rơm cứu mạng, lúc con người mệt mỏi bất lực, lời nói an ủi gì đó cũng không bằng một cái ôm yên lặng.
Lúc này Ôn Cận chính là như vậy, tính cách nàng thanh lãnh, chưa từng có bạn bè có thể thổ lộ tâm tư, người có độc lập kiên cường đến đâu cũng có lúc yếu đuối, muốn có người có thể kề bên.
Nhiệt độ cơ thể và hơi thở của hai người giao hòa vào nhau.
Ninh Thiển cứng lại rồi, bởi vì Ôn Cận ôm lấy cô, hơn nữa lại ôm với một tư thế cực kỳ thân thiết.
“Ở lại với tôi...” Ôn Cận say khướt mà nỉ non, ôm Ninh Thiển, luyến tiếc buông ra, “Đừng đi.”
Ninh Thiển lần đầu cảm thụ hơi thở Ôn Cận gần gũi như vậy, cho tới bây giờ, Ôn Cận tồn tại trong lòng nàng chính là bạch nguyệt quang, nhớ mãi không quên lại không thể chạm tới.
Ôn Cận đột nhiên ôm cô như vậy, khiến trái tim Ninh Thiển phải tan chảy, mặt Ôn Cận gần trong gang tấc, làn môi hai người như đã chạm vào nhau, Ninh Thiển có chút không kìm nén được xúc động.
Đêm nay Ninh Thiển cũng uống không ít rượu, đầu cũng có chút hỗn loạn, cho tới bây giờ cô vẫn luôn vô cùng cẩn thận tiếp cận Ôn Cận, dù là một ánh mắt cũng sợ bại lộ “mưu đồ gây rối” của bản thân.
Nhưng đêm nay, không khí ái muội giữa hai người xuất hiện. Nhờ men say, khiến Ninh Thiển ấm đầu lại nhắm mắt đi hôn Ôn Cận.
Giờ khắc này, cô thật sự đã muốn rất lâu rồi.
Nụ hôn này mang theo men say, làm cho quan hệ giữa cô và Ôn Cận bắt đầu từ đêm nay, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Ninh Thiển...” Ôn Cận dừng một chút, thở hổn hển gọi tên đối phương một tiếng, đối với Ninh Thiển đột nhiên cưỡng hôn mình không kịp phòng bị, nàng nhăn mi lại, nhưng đối phương vẫn còn tiếp tục hôn như mưa, cuối cùng gắt gao chặn lại môi mình.
Ninh Thiển chỉ cảm thấy giọng nói của Ôn Cận dịu dàng như nước, cô theo bản năng ngậm lấy môi Ôn Cận, tiếp tục hôn đến quên tình, tràn đầy mê luyến, không ngăn được xúc động của mình.
Một giây, hai giây, ba giây qua đi...
“Ưm...” Ôn Cận khẽ than, cuối cùng lại luân hãm trong loại cảm giác này, nàng nhịn không được vòng lấy eo Ninh Thiển, tùy ý để hành động thân thiết không nên có giữa hai người lan tràn mãnh liệt.
Khi không kiêng dè gì mà hôn sâu đối phương, chính là sai lầm bắt đầu.
Đúng như Ninh Thiển đã nghĩ trong lòng hàng ngàn lần, khi Ôn Cận hôn cô, nàng vỗ về gương mặt cô vô cùng dịu dàng, dù cho như nước, cũng khó có thể kìm ẩn nhẫn khát cầu.
Ôn Cận đột nhiên chủ động làm Ninh Thiển càng thêm điên cuồng, cô cũng hiểu rõ, đêm nay cô và Ôn Cận sẽ không chỉ dừng lại ở một nụ hôn.
Ninh Thiển tiếp tục cùng Ôn Cận nhĩ tấn tư ma, nương men say, phát tiết tình tố yêu thầm nhiều năm qua của mình, cũng may Ôn Cận không có cự tuyệt, phảng phất tất cả đều là nước chảy thành sông.
Đêm dài, khi tình nùng ý mật.
“Tôi...Có thể chứ?”
“Ừm...”
Ôn Cận uống quá nhiều rượu, giờ trong đầu chỉ còn trống rỗng, chủ động phối hợp Ninh Thiển, không có kháng cự, cũng không có nghĩ đến, sáng ngày mai nàng sẽ hối hận bao nhiêu.
Lớn lớn bé bé quần áo cởi vứt đầy đất. Trên giường, cơ thể trắng nõn mảnh mai của hai người phụ nữ triền miên bên nhau, khí thế hừng hực, tận tình một đêm.
*
Sáng sớm hôm sau, khi Ninh Thiển tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Ôn Cận vẫn còn ôm cô, trước mắt chính là gương mặt của người mình yêu nhất, thật là khó tin.
Dịu dàng đêm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, hai người hôn nhau thật sự động tình, Ninh Thiển thậm chí cảm thấy, Ôn Cận hẳn là có cảm giác với mình.
Nhưng tâm tình Ninh Thiển vẫn thấp thỏm lo lắng.
Say rượu, tình một đêm.
Cô chưa từng muốn quan hệ với Ôn Cận có tiến triển thêm một bước lại sẽ ở dưới tình huống như vậy. Cô cũng hối hận, dưới tình huống như thế, cô và Ôn Cận lại phát sinh quan hệ, tối hôm qua sao mình lại bốc đồng như thế.
Nhìn mặt Ôn Cận, Ninh Thiển nhịn không được cúi đầu xuống hôn nàng, nghĩ thầm, nếu đã bắt đầu như thế rồi, vậy thì nói thẳng với Ôn Cận đi, về sau phải quang minh chính đại mà ở bên nàng, yêu nàng.
Ôn Cận mở mắt ra, đáy mắt đó là gương mặt Ninh Thiển, Ninh Thiển đang hôn khóe môi nàng.
“Cậu...tỉnh rồi.” sau khi tỉnh rượu, Ninh Thiển vẫn là cái Ninh Thiển vừa thấy Ôn Cận liền túng kia, cô giúp Ôn Cận bóp trán, vừa tri kỷ lại ái muội hỏi, “Đầu còn đau không? Khó chịu không?”
Chuyện đêm qua hiện lên trước mắt Ôn Cận, hối hận không kịp, nàng nhắm mắt, khó chịu mà đẩy Ninh Thiển ra, “Xin lỗi, tối hôm qua... Tối hôm qua uống nhiều quá.” Ninh Thiển ôm hụt một cái, Ôn Cận trả lời như vậy cũng là ở trong dự kiến của cô, rốt cuộc giữa hai người nhìn chỉ như là một đêm vui vẻ, Ôn Cận làm sao mà biết được, mình đã đau khổ yêu thầm nàng gần mười năm?
“Ôn Cận, cậu nghe tôi nói.” Ninh Thiển giữ chặt lấy tay Ôn Cận, “Tối hôm qua đúng là tôi có uống rượu, nhưng những cái đó, tuyệt đối không phải nhất thời xúc động...” Ôn Cận nghe, mặt đầy u sầu, nàng thật hy vọng Ninh Thiển cũng đồng ý rằng tối hôm qua chỉ là do uống nhiều quá, nhưng Ninh Thiển vẫn còn tiếp tục nghiêm túc nói, cơ hồ đã làm nàng suy sụp.
“Tôi thích cậu, tôi vẫn luôn thích cậu, Ôn Cận. Bắt đầu từ năm hai, tôi đã thích cậu. Tôi biết cậu không thích phụ nữ, cho nên vẫn luôn không dám thổ lộ, sau tốt nghiệp xuất ngoại, tôi cho rằng tôi có thể quên cậu đi, nhưng khi vừa về nước nhìn thấy cậu, cả đầu tôi lại bắt đầu chỉ còn có cậu, tôi không thể khống chế được bản thân mình...” Ninh Thiển nói với lòng đầy tủi thân.
“Thiển Thiển, cậu...”
Ninh Thiển tiến lên lại ôm lấy Ôn Cận, làm đến bước này cũng cần đến dũng khí, cô nói đến thâm tình, “Tôi thật sự thích cậu, cho tôi một cơ hội, chúng ta nghiêm túc kết giao đi, làm bạn gái tôi có được không?”
Lần đầu tiên thổ lộ thế nhưng lại là ở dưới tình huống như vậy.
“Cậu đừng như vậy.” Ôn Cận vô cùng ngoài ý muốn, thế cục sao lại biến thành như bây giờ, nàng nghĩ, vẫn là đẩy Ninh Thiển ra, cau mày, như là có thiên ngôn vạn ngữ, rồi lại muốn nói lại thôi.
“Tôi đối với cậu là thật lòng. Việc tối hôm qua, cậu cho tôi một cơ hội chịu trách nhiệm được không?”
Nghe thấy tối hôm qua, Ôn Cận đem mặt vùi vào lòng bàn tay, thật lâu sau, “Thực xin lỗi. Tôi chỉ xem cậu là bạn bình thường, tối hôm qua chúng ta thật sự đã uống quá nhiều rồi.”
Hiện tại hối hận cũng không còn kịp rồi, tối hôm qua nàng không đẩy Ninh Thiển ra, việc không nên xảy ra giữa nàng và Ninh Thiển cũng đều đã xảy ra.
“Tôi hiểu, cậu có thể là... nhất thời không tiếp thu được việc ở bên phụ nữ, chúng ta có thể từ từ tới, tôi có thể chờ, tôi có thể chờ...” khi nói đến chờ, Ninh Thiển hèn mọn lại chật vật, quá mức để ý, “Tối hôm qua không phải tôi uống quá nhiều, tôi thật sự thích cậu, cho tôi một cơ hội. Cậu hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ thật yêu cậu, đời này chỉ đối tốt với cậu thôi...”
Đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
Ninh Thiển lại si lại ngốc, càng là như thế, Ôn Cận càng lo lắng khó chịu. Ninh Thiển hốc mắt đã đỏ, lại còn miễn cưỡng cười, thấy cô ấy như vậy, Ôn Cận như nghẹn ở trong họng, “Nhưng mà, chúng ta thật sự không thích hợp.”
“Vì sao chứ?”
“Cậu đừng hỏi...”
“Tối hôm qua rõ ràng cậu cũng có cảm giác với tôi, vì sao lại không chịu cho chúng ta một cái cơ hội?” Ninh Thiển nhớ tới tối hôm qua Ôn Cận ôm mình, gọi tên của mình, thân mật như vậy, khi cùng mình hôn môi, rõ ràng hưởng thụ như vậy. “Chúng ta có thể từ từ tiến tới, đừng từ chối tôi nhanh như vậy...”
Ôn Cận nhìn về phía Ninh Thiển, giọng nàng run rẩy, không lớn không nhỏ, “Nhưng tôi đã kết hôn...”
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
“Cậu kết hôn? Cậu không cần phải lừa dối như vậy...” Ninh Thiển không nói được nữa, khi nào Ôn Cận lại sẽ lấy loại việc này ra đùa giỡn chứ, mà bộ dạng Ôn Cận cũng vô cùng thống khổ nan kham.
Ninh Thiển không thể tin được...
“Nếu cậu đã kết hôn, vì cái gì tối hôm qua còn muốn cùng tôi...” Ninh Thiển nhìn chằm chằm người phụ nữ mình đã nhiều năm ngày đêm thương nhớ, đáy lòng sinh ra tuyệt vọng, “Cậu đã kết hôn, vậy tối hôm qua chúng ta tính là cái gì?!”
Ôn Cận lại nào biết sẽ tối qua sẽ xảy ra chuyện như vậy, nàng vì sao lại không cự tuyệt Ninh Thiển cơ chứ, nàng vì sao lại không nghĩ tới kỳ thật Ninh Thiển vẫn luôn thích mình?
Việc đã xảy ra, cũng đã xảy ra rồi.
Ninh Thiển như là bị câu mất hồn, ngơ ngác ngồi ở đầu giường, ngồi thật lâu, cô mới mất hồn mất vía đau lòng nói với Ôn Cận, “...Tối hôm qua uống nhiều quá, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”
“Thật xin lỗi.”
Ninh Thiển đưa lưng về phía Ôn Cận, hốc mắt có chút ướt át, “Cậu không cần phải nói xin lỗi, tối hôm qua đều trách tôi, là tôi tự mình đa tình, là tôi trước tiên chủ động dây dưa lấy cậu.”
Lúc nói đến “tự mình đa tình”, Ninh Thiển nước mắt đã vỡ đê.
“Đều trách tôi, tôi nên nói sớm cho cậu...” Ôn Cận trách bản thân tối hôm qua vì cái gì lại không đẩy Ninh Thiển ra.
Ninh Thiển nản lòng thoái chí, “Đừng nói nữa.”
Ninh Thiển giả vờ thoải mái rời khỏi nhà Ôn Cận. Ôn Cận đã kết hôn, có lẽ từ hôm nay trở đi, cô rốt cuộc có thể giải thoát khỏi Ôn Cận rồi.
Ôn Cận ngồi ở đầu giường, co chân lên, ôm đầu gối, trong lòng rối bời.
*
Sau một giờ chiều, Trì Gia ngồi tại vị trí công việc của mình, nhìn chằm chằm một thùng lớn toàn thành chocolate ngẩn ngơ.
“Lúc làm mệt rồi, thì ăn một thanh...” Trong đầu nhớ tới ngữ khí khi Cảnh Nhuế nói những lời này, còn có biểu tình khi cô nói những lời này, Trì Gia ý thức được bản thân lại đang “dư vị” mấy thứ không chút bổ ích nào.
Lần trước, sau khi Trì Gia và Cảnh Nhuế náo loạn đến không thoải mái, Cảnh Nhuế liền chưa liên lạc với nàng lần nào, Cảnh Nhuế không liên lạc nàng, Trì Gia có đánh chết cũng sẽ không chủ động liên lạc lại. Nàng tự hỏi, cắt đứt liên lạc với Cảnh tiểu thư lại vừa hay, hoàn toàn phủi sạch sẽ quan hệ, tiếp tục sống cuộc sống nghìn bài một điệu của chính mình, tuy rằng bình đạm, nhưng ít ra không nhiều mấy thứ lung tung rối loạn phiền não như vậy.
Sự xuất hiện của Cảnh Nhuế, chỉ là tình tiết nhỏ trong cuộc đời nàng mà thôi.
Tuy rằng Trì Gia tự ám chỉ bản thân như vậy, nhưng chưa chắc đã làm được, nếu thật sự hoàn toàn phủi sạch, một chút cũng không để ý, vậy thì vì sao mỗi lần đi quán bar hát, nàng lại vô ý thức tìm kiếm bóng dáng của người nào đó.
“Trì Gia, cậu đi vào cõi thần tiên nào thế, vào họp!”
Trì Gia vừa ngẩng đầu, mới phát hiện bộ phận thiết kế đã vắng tanh, chỉ còn lại một mình nàng ngồi tại chỗ hoang mang lo sợ. Nàng vội vàng lấy notebook, chạy tới phòng họp. Tại cuộc họp tổng kết hàng tháng, Trì Gia bị giám đốc hung hăng chỉ tên phê bình, bộ phận thiết kế tháng này nhận được ba đơn khiếu nại, trong đó có hai cái là của Trì Gia.
Dạo gần đây không biết vì sao Trì Gia vẫn luôn không có trạng thái tốt, bản thân Trì Gia biết là bởi vì cái gì. Nhưng quên đi việc nào đó hay người nào đo, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nàng hy vọng trong khoảng thời gian này, có thể nhanh trôi đi.
Tan làm, tâm tình không được tốt, lại đi uống rượu.
Tần suất Trì Gia đến hát tại quán bar N càng ngày càng cao tỉ lệ nghịch với chỉ số vui vẻ của nàng, tâm tình vui vẻ thỉnh thoảng uống vài ly trợ hứng, tâm tình không vui vậy đó chính là một ly lại tiếp một ly.
Không phải cuối tuần, người trong quán bar không quá nhiều. Cảnh Nhuế ngồi ở vị trí quen thuộc dưới sân khấu, đã một thời gian không có ra ngoài rồi, hôm nay tranh thủ lúc rảnh rỗi tới đây chơi.
“Bình thường cô thích tới nơi này sao?” Một phụ nữ với khuôn mặt giảo hảo chống cằm nhìn Cảnh Nhuế.
“Ừm.” Cảnh Nhuế nhàn nhạt trả lời, từ trước tới nay, lúc nào cô không muốn phải một mình uống rượu cũng không bao giờ thiếu người đi cùng.
“Tôi cho rằng cô sẽ đi quán bar les, như vậy sẽ tương đối thích hợp hơn?”
“Nơi này có một cô gái, ca hát rất dễ nghe.” Vừa đi vào nơi này, Cảnh Nhuế liền nhớ tới Trì Gia, cô nghĩ, lần sau có lẽ cô nên đổi chỗ khác để thả lỏng, thay đổi tâm trạng. Quan hệ dây dưa với Trì Gia, kết thúc ở đây đi.
Ở trên phương diện tình cảm, Cảnh Nhuế vẫn trước sau như một không muốn hao phí quá nhiều tinh lực, phải nói, trước nay cô chưa từng đem tình cảm đặt ở vị trí quan trọng nào cả, ở trong mắt cô, trước đến nay sinh hoạt cảm tình đều là cái có cũng được
mà không có cũng được. Bên người đã có cái ví dụ trần trụi, người coi trọng tình yêu giống như Ninh Thiển vậy, sống được nhiều mệt.
Vừa vặn lúc này đến lượt Trì Gia lên sân khấu nhận hát, Cảnh Nhuế nói với người bên cạnh, “Chính là cô ấy.”
“Cô đặc biệt đến nơi này là để nghe cô ấy hát, có phải cô thích cô ấy rồi hay không?” Cảnh Nhuế uống rượu, “Tôi từng nói sao?”
Người phụ nữ nửa nói giỡn với Cảnh Nhuế, “Tôi có thể nói, bây giờ tôi có chút ghen không?”
Cảnh Nhuế lẳng lặng nhìn người trước mắt, trong lòng lại nghĩ là, Trì tiểu thư vịt chết cái mỏ còn cứng, cho dù trong lòng có ghen, cũng tuyệt đối sẽ không nói ra với mình như vậy. Người ngồi trước mặt này là người trong giới, cô ấy trưởng thành hơn Trì Gia, dễ nói chuyện phiếm hơn Trì Gia, hiểu tình thú hơn Trì Gia, không cần phí một chút tâm tư nào là có thể ngươi tình ta nguyện ở bên nhau. Nhưng Cảnh Nhuế như thế nào cũng không dậy nổi hứng thú.
“Có phải tâm tình cô đang không được tốt hay không, có thể tâm sự cùng tôi này.” Người phụ nữ cật lực lấy lòng Cảnh Nhuế, phụ nữ vừa xinh đẹp lại nhiều tiền giống Cảnh tiểu thư như vậy, tuyệt đối là có thể gặp nhưng không thể cầu, đêm nay có cơ hội tiếp cận, còn không mau nhanh thông đồng.
“Cô thích tôi?” Cảnh Nhuế nghiêng người cười hỏi người phụ nữ bên cạnh, từ trước đến nay cô rất trực tiếp, đã từng thời gian nhanh nhất là mười phút liền cùng đối phương xác định quan hệ kết giao. Hiệu suất của Cảnh tiểu thư không chỉ được biểu hiện ở công việc, mà trên phương diện tình cảm cũng là như thế. Theo trí nhớ của Cảnh Nhuế, khi cô hỏi lại người khác những lời này, ngoại trừ Trì Gia, không ai cho cô câu trả lời phủ nhận.
“Tôi đối với cô là nhất kiến chung tình, cô tin không? Chính bản thân tôi đều cảm thấy không thể tưởng nổi, tôi chưa từng có nhất kiến chung tình với ai khác.”
Đối mặt với lời nói lừa tình của đối phương, Cảnh Nhuế không tỏ ý kiến mà cười, người từng nói “nhất kiến chung tình” với cô quá nhiều. Cảnh Nhuế không tự giác quay đầu nhìn chằm chằm Trì Gia đang chuyên tâm ca hát trên sân khấu, cô có nhiều nhất kiến chung tình như vậy, vì sao cố tình người nào đó lại mắt mù mạnh miệng đâu?
Trì Gia theo thói quen đưa ánh mắt quét về phía dưới sân khấu, lại cùng Cảnh Nhuế chạm nhau..