Ngươi Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 36:




“Qua đêm nay...sẽ không thích nữa...”
Trì Gia nỉ non lặp lại một lần rồi lại một lần, ngay cả khi uống say cũng vẫn còn muốn so đo với mình. Đã nhiều đêm như vậy, mỗi một lần uống rượu, trong lòng nàng đều nghĩ đến, ngày mai sẽ bắt đầu một cuộc sống “bình thường” của mình. Chính vì thế cho nên mỗi lần say rượu, Trì Gia đều sẽ không kiêng nể gì mà nhớ đến Cảnh Nhuế, toàn bộ trí óc đều chỉ có cô.
Ngay cả bản thân Trì Gia đều khó có thể tưởng được, nàng vậy mà lại có chấp nhất về Cảnh Nhuế đến mức này, họ Cảnh nơi nào đáng để nàng nhớ thương như vậy? Nhưng chính là không có cách nào khống chế được cảm xúc của bản thân.
“Không thích...” Tuy rằng Trì Gia nói như vậy, nhưng lại vẫn cứ bám chặt vào người Cảnh Nhuế, đầu dựa vào trong lòng ngực cô, vừa thơm lại ấm.
Đến cả nằm mơ cũng khẩu thị tâm phi, Cảnh Nhuế ôm lấy cơ thể Trì Gia, cảm giác có vẻ lại gầy hơn trước không ít. Ôm Trì Gia, Cảnh Nhuế chìm trong cảm xúc, suy nghĩ rất nhiều.
Cả một đêm, Cảnh Nhuế đều bên cạnh Trì Gia.
Hai người ngủ trên cùng một cái giường, chỉ là một cái ôm đơn thuần, sưởi ấm cho nhau, kỳ thật cảm giác này, cũng thật không tồi.
Tối đó Trì Gia làm một giấc mộng đẹp, ngày đông tuyết bay đầy trời, nàng và Cảnh Nhuế ôm nhau ở trên phố sưởi ấm, hồ ly tinh ôm nàng, dỗ nàng, và chỉ đối với một mình nàng như vậy.
Sao Cảnh Nhuế có thể chỉ đối đối với một mình nàng như vậy cơ chứ...
Tỉnh mộng, thoát khỏi một giấc ngủ không biết giờ nào phút nào, cũng may hôm nay được nghỉ. Trì Gia mở mắt, trần nhà trắng bóng rơi vào mắt, đáy lòng nàng không biết từ đâu dâng lên cảm giác buồn bã mất mát.
Trì Gia xoa đầu, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, rỗng tuếch, trên giường chỉ có một mình nàng.
Hình ảnh tối qua, trong đầu Trì Gia vẫn còn chút ký ức hỗn độn vỡ vụn, hình như... là Cảnh Nhuế đưa nàng về nhà. Trì Gia lờ mờ nhớ rõ, tối hôm qua người mà nàng ôm chặt, quấn lấy là Cảnh Nhuế.
A! Thật mất mặt... Trì tiểu thư là điển hình sĩ diện, nàng vì cái gì lại chủ động đi ôm Cảnh Nhuế? Nếu mà Trì tiểu thư biết được mình còn nói ra những lời xuất phát từ nội tâm, phỏng chừng càng không dám nhìn thẳng vào chính mình.
Nhưng là, trong phòng này chỉ có một mình nàng.
Đau đầu, một giấc ngủ dậy, Trì Gia đã không phân biệt được thật thật giả giả tôi qua như nào, chỉ là nằm mơ thôi sao?
Càng nghĩ càng đau đầu, có lẽ là mình uống đến mê sảng, nàng và quản lý Ninh cùng nhau uống rượu, sao lại thành Cảnh Nhuế đưa nàng về được, tám phần là đang nằm mơ.
Trì Gia mang theo cái đầu choáng váng, vào phòng tắm tắm rửa, đến bây giờ trên người vẫn còn dính mùi rượu.
Nước ấm dội ào ào từ đỉnh đầu xuống, Trì Gia lấy lòng bàn tay dùng sức xoa mặt, muốn làm bản thân tỉnh táo. Tối hôm qua đã uống sảng khoái, từ hôm nay trở đi, chính là bắt đầu một khởi đầu mới.
Mặc vào một chiếc áo lông, làm khô tóc, Trì Gia cảm thấy toàn thân thoải mái sảng khoái, ngoài trời đang đổ tuyết, xem tình hình này, phỏng chừng tối hôm qua tuyết rơi cả đêm.
Trì Gia có thể nói chính là một người ghét ngày tuyết rơi, xinh đẹp gì đó, lãng mạn gì đó, ở trong mắt nàng chính là ảnh hưởng đến việc đi ra ngoài, về sau lại đi làm, bị hiện thực mài mòn những ngây thơ hồn nhiên mà mình cũng từng có.
Trong phòng bếp, Trì Gia rót một ly nước ấm, cầm trong lòng bàn tay cho ấm, lại phát hiện nồi cơm điện đang ở trạng thái làm nóng, nàng mở ra thì thấy, là cháo nóng.
Trì Gia ngây ngốc nhìn chằm chằm hơi nóng bốc lên. Cho nên, tối hôm qua thật sự là Cảnh Nhuế, cô ấy đưa mình về, hai người còn ôm ngủ một đêm trên giường.
Và rồi những ký ức mơ hồ tối qua, từng chút từng chút trở nên chân thật. Trì Gia cũng cảm thấy tối hôm qua ngủ ngon lại ấm áp, ấm áp hơn khi nàng chỉ có một mình.
Trong đầu nàng khó kìm được lại hiện lên gương mặt Cảnh Nhuế, tối hôm qua ở bên mình cả đêm, sáng nay lại nấu cháo rồi rời đi không một tiếng động, đây là có ý gì?
Trước giò Trì Gia vẫn không đoán được trong lòng Cảnh Nhuế nghĩ như thế nào, đại khái là có tiền nên tùy hứng, làm cái gì cũng toàn dựa theo tâm trạng, hôm nay đối xử tốt với cô, ngày mai lại đối xử tốt với người khác, tự dưng có hứng, vậy thì ái muội
với cô chút, nếu cô gây khó chịu, vậy thì quay lại tìm người khác.
Nhìn nồi cháo nóng, Trì Gia không có tâm trạng mà ăn, ngược lại lại có xúc động muốn đổ hết đi, kết quả lại làm bỏng tay, “...”
Cuối cùng vẫn múc một chén ra ăn, Trì Gia ở trong lòng mắng bản thân không biết cố gắng, vì sao vẫn cứ dễ bị làm cảm động như vậy, người tình nguyện buổi sáng dậy nấu cháo cho nàng, rõ ràng có rất nhiều.
*
Cảnh Nhuế không một tiếng động rời khỏi nhà Trì Gia, bởi vì cô cảm thấy bản thân mình cần yên lặng một chút, đặc biệt là lúc nghe được những lời nói khẩu thị tâm phi của Trì Gia, đối với vấn đề tình cảm của bọn họ, thì ra Trì Gia lại nghiêm túc như vậy. Tuy rằng Trì Gia là người đầu tiên cô chủ động theo đuổi, nhưng Cảnh Nhuế thừa nhận bản thân cô đối với tình cảm tuyệt đối là không có trách nhiệm, cũng bao gồm cả việc thích Trì Gia bây giờ, cô không thích nói dối, chưa từng cho bất kỳ kẻ nào hứa hẹn, cô cũng không cho được hứa hẹn tình cảm gì với Trì Gia.
Người ta đều nói tình yêu đều có kỳ "giữ tươi", vậy kỳ "giữ tươi" trong tình yêu của Cảnh tiểu thư tuyệt đối là ngắn hơn so với bình quân rất nhiều.
Ở vấn đề tình cảm, từ trước đến nay Cảnh Nhuế không suy tính đến tương lai, Ninh Thiển nói rằng cô “chơi cho sướng”, dù có khó nghe, nhưng về mặt nào đấy cũng là sự thật.
Về việc Trì Gia mượn rượu tỏ tình, Cảnh Nhuế do dự, đêm đó cô ôm Trì Gia suy nghĩ thật lâu, chỉ có thể nói, cô không muốn xúc phạm tới đối phương.
10 giờ tối, trong nhà hàng chỉ còn lại mình Ninh Thiển.
“Còn chưa về nữa sao?”
“Không có nơi nào để đi, ngồi nhờ ở chỗ này của cậu một lát cũng không được?” Ninh Thiển gần đây vẫn cứ mất hồn mất vía, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu, ít nhất không còn mua say cả đêm.
Cảnh Nhuế lấy một lọ rượu vang đỏ và hai chiếc ly chân đế cao lại, ngồi xuống đối diện Ninh Thiển, rót rượu.
“Đêm nay có hứng quá ha, cùng tôi uống rượu?” Lần trước, sau khi Ninh Thiển ở chỗ Cảnh Nhuế uống rượu rồi điên loạn, chỉ cần nhắc tới uống rượu, Cảnh Nhuế quyết đoán từ chối không nể mặt mũi.
“Không uống nhiều, chủ yếu là tâm sự thôi.” Cảnh Nhuế và Ninh Thiển nâng ly, nhấp một ngụm nhỏ.
Ninh Thiển nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế, bình thường Cảnh đại tiểu thư luôn là cả người mang gió xuân, gần đây hình như có vẻ hơi mang phiền muộn.
“Sẽ không chán sao?” Cảnh Nhuế thản nhiên lắc lắc lý rượu nhàn nhạt hỏi Ninh Thiển, “Thích một người lâu rồi, sẽ không chán sao?”
Ninh Thiển cười nhạo, “Nếu thích, thì sao sẽ chán? Cậu không đủ tư cách nói thích.”
“Vậy sao?”
“Người cậu yêu nhất chính là bản thân mình.” Ninh Thiển nghĩ nghĩ, lại nói, “Cậu với Trì Gia... Đã xin lỗi người ta tử tế chưa?”
Tuy rằng là bạn, nhưng Ninh Thiển vẫn muốn mắng Cảnh Nhuế là đứa tồi.
Cảnh Nhuế trầm mặc một hồi, “Tôi thích cô ấy, từng theo đuổi cô ấy hai lần, đều bị từ chối.”
“Cậu...bị người ta từ chối?” Ninh Thiển cười xấu xa, nhớ tới khoảng thời gian trước Cảnh Nhuế nói bị người ta làm tổn thương, khó trách lại cứ buồn bực không vui như vậy, “Người làm tổn thương cậu... Là Trì Gia?”
“Tôi bị người ta từ chối, cậu lại vui vẻ như vậy?”
“Đây là chuyện vui nhất mà gần đây tôi nghe được đó, Cảnh Nhuế, cậu cũng có ngày này.” Ninh Thiển cười nhạo, cô lại nghĩ đến lời Trì Gia nói đêm đó, không hiểu được, “Rốt cuộc cậu với Trì Gia sao lại thế? Cô bé đó rất thích cậu, nếu cậu muốn theo đuổi cô ấy, sao cậu lại còn dây dưa không rõ với những người phụ nữ khác?!”
“Đêm đó cậu ở nhà tôi, tôi nói trong nhà có người, cô ấy hiểu lầm.” Cảnh Nhuế vẫn cứ bình tĩnh nói.
Ninh Thiển không nói nên lời, kết quả đầu sỏ gây tội lại là mình, “Hiểu lầm thì giải thích rõ ràng đi.”
“Không cần phải giải thích. Tôi với cô ấy không thích hợp.”
“Đều thích nhau, sao còn không hợp cái gì?” Ninh Thiển khó tránh khỏi nhớ tới thời gian gần mười năm tương tư đơn phương của mình, nếu người mình thích lại vừa hay cũng thích mình, cho dù có phải vượt lửa băng sông cũng phải ở bên nhau, chỉ cần cả hai thích nhau, dù có nhiều vấn đề đều cũng không phải vấn đề.
“Tôi sợ tôi sẽ làm tổn thương cô ấy, cậu biết không? Cô ấy là gái thẳng, lần đầu tiên thích phụ nữ.” Lần đầu tiên cũng cho mình, tình huống lúc đó của hai người bọn họ, bây giờ nhớ lại cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì cho cam, không có tình cảm, chỉ là nhất thời xúc động.
“Đừng có lấy cớ cho sự vô trách nhiệm của mình, nói thẳng ra chính là không đủ yêu, nếu cậu thật sự thích một người, cho dù có không thích hợp, cũng sẽ tự nguyện thay đổi bản thân vì người đó, chứ không phải tin vào cái câu không thích hợp kia.”
“... Tôi biết cậu từng có không ít bạn gái, nhưng tôi cá rằng cậu không hiểu, tình cảm là phải trả giá, không chỉ là ở trên vật chất. Cậu chính là quá ích kỷ, loại người giống như cậu xứng đáng không có được tình cảm, tương lai cô độc mà sống hết quãng đời còn lại.”
Cảnh Nhuế im lặng nghe, cô nghĩ là cô cũng đồng tình với cách nói của Ninh Thiển, ngoại trừ vật chất, trước giờ cô chưa từng vì tình cảm mà trả giá gì khác.
“Nếu cậu thích Trì Gia, vậy phải theo đuổi người ta cho đàng hoàng, biết nghĩ cho cảm thụ của người ta.” Ninh Thiển trước kia cũng là gái thẳng, thời cấp ba bị người chị em thân thiết bẻ cong, cô cũng rõ ràng tiếp nhận sự thật rằng mình thích phụ nữ, việc chấp nhận một người phụ nữ, phải cần có dũng khí bao nhiêu.
Ninh Thiển cảm thấy Cảnh Nhuế có thể nói ra câu “tôi không muốn làm tổn thương cô ấy” vẫn còn giữ lại nhân tính, cô ấy đối với Trì Gia ắt hẳn là cũng để tâm. Rầu rĩ mà uống rượu, Ninh Thiển lại phiền muộn cảm thán, “Tôi thấy hai người là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, tình cảm song phương a, so với tôi, thì hai người cũng đâu phải vấn đề gì to tát...”
Cảnh Nhuế nhìn rượu vang đỏ trong ly, trong lòng nhớ đến đêm đó Trì Gia dùng sức ôm cô, nhưng vẫn mạnh miệng nói, “Tôi không thích chị...”
Đêm nay Ninh Thiển không uống nhiều, bước đi trên phố tràn ngập tuyết, cô bị lạnh đến phát run, cười khổ, chuyện của mình còn chưa giải quyết rõ ràng, còn bày đặt đi khuyên người khác.
Nộp sơ yếu lý lịch, liên hệ với công ty mới, Ninh Thiển cố gắng hết sức khiến bản thân bận rộn, dù là từ chức, nhưng vẫn phải tận tâm xử lý tốt các công việc còn sót lại rồi mới đi.
Ninh Thiển cũng không phải là đại mỹ nữ khiến người trước mặt chói mắt, mà trang điểm tỉ mỉ một chút cũng có thể xếp vào hàng ngũ người đẹp, nhưng ở trước mặt mỹ nhân như Ôn Cận, để cạnh so sánh, cảm giác tồn tại của Ninh Thiển có thể về không.
Vậy nên lúc Ninh Thiển thích Ôn Cận, vẫn luôn mang theo tự ti, Ôn Cận là nữ thần cao xa không thể nào với tới trong lòng cô, đương nhiên, đây là ý nghĩ của cô trước khi phát sinh quan hệ với Ôn Cận.
Những người theo đuổi Ninh Thiển không phải ít, tính cách tốt, lạc quan lại rộng rãi, vô cùng dễ làm người khác rung động. Nhưng dù có nhiều đào hoa Ninh Thiển đều cự tuyệt, bởi vì trong lòng cô luôn có chỗ cho một người tên Ôn Cận...
Hiện tại Ôn Cận nhường chỗ, Ninh Thiển lạc quan an ủi chính mình, phải vui vẻ lên, không cần phải khổ sở mà yêu thầm, rốt cuộc có thể hưởng thụ cuộc sống mới.
Ninh Thiển nghĩ thông suốt, tương tư đơn phương quá mệt mỏi, nếu tương lai cô không gặp được người có tình cảm song phương, vậy cũng nhất định phải chọn người yêu mình, có thể đặt mình trong tim thương yêu, cưng chiều.
10 giờ tối, đã hết giờ làm việc, cả một tầng đã trống trơn. Ninh Thiển vẫn còn ở lại văn phòng tăng ca, bận bịu với sổ kế hoạch nhãn hiệu còn chưa làm xong, cô đứng dậy đi rót ly cà phê, trong lúc vô tình liếc thấy văn phòng Ôn Cận đèn còn sáng...
Lúc này, một người đàn ông ôm hoa trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Đó là... chồng của cô ấy sao? Ninh Thiển thất thần, cà phê đều tràn khỏi ly, chảy ra khắp tay cô, cô cuống quít rút khăn giấy ra lau.
Không lâu sau, những tiếng tranh chấp lọt vào tai, Ninh Thiển ngẩng đầu, hình như là phát ra từ văn phòng của Ôn Cận...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.