Thanh âm bên kia, hình như là đang cãi nhau. Ninh Thiển ôm ly cà phê, đứng nguyên tại chỗ, có nên lại đó hay không?
Đang do dự, loảng xoảng, là âm thanh thủy tinh bị vỡ. Ninh Thiển buông ly cà phê trong tay, vội vàng chạy chậm đến văn phòng Ôn Cận, Ninh Thiển thậm chí không gõ cửa mà là khẩn trương đẩy cửa đi vào.
Ninh Thiển đột nhiên xuất hiện, làm hai người đang xung đột trong văn phòng dừng lại, đột nhiên im lặng.
Trên mặt đất tràn rải đầy mảnh thủy tinh, còn có một bó hoa hồng, như là bị người ném ra ngoài, tóm lại, bầu không khí trong văn phòng hiện giờ vô cùng căng thẳng. Sắc mặt Ôn Cận rất khó coi, nàng chống cơ thể cao gầy, đang giằng co với người đàn ông kia, nếu Ninh Thiển không đoán sai, vậy mảnh thủy tinh vỡ trên nền nhà hẳn là do Ôn Cận làm, trước giờ cô chưa từng thấy Ôn Cận tức giận lớn như vậy.
“Cút.” Ôn Cận phun ra một chữ này với người đàn ông kia, cứ như nói thêm một chữ nữa, đều sẽ rất ghê tởm.
Lúc này, hai nhân viên an ninh vọt vào trong văn phòng, “Tiên sinh, phiền anh đi ra ngoài.”
Người đàn ông đột nhiên hét lên một câu, “Tôi là chồng cô ấy!”
Ôn Cận vẫn cứ lạnh lùng nói, “Đuổi anh ta ra ngoài.”
Ninh Thiển vọt vào văn phòng, rồi thấy một trò hề như vậy.
Sau một hồi giằng co, người đàn ông vẫn phải rời đi. Trong văn phòng chỉ còn lại Ôn Cận và Ninh Thiển, hai người mặt đối mặt, nhìn đối phương, đồng thời muốn nói gì đó, rồi lại không biết nói cái gì.
Cuối cùng Ninh Thiển không nói một câu, xoay người rời đi. Vợ chồng họ có cãi nhau thì cũng không liên quan đến một người ngoài cuộc như mình.
Ôn Cận chống lên bàn làm việc, hít sâu một hơi, tiếp tục làm việc như chưa hề có việc gì xảy ra.
Cùng lúc đó, đối diện văn phòng, Ninh Thiển cũng thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Từ lúc Ôn Cận chủ động tìm cô uống rượu, cô đã cảm thấy Ôn Cận hình như có tâm sự, hiện giờ xem ra, hơn phân nửa là có liên quan đến chồng của nàng. Nhưng Ninh Thiển không muốn đi tìm hiểu khủng hoảng hôn nhân và những bí mật khó nói của Ôn Cận, dù sao thì nàng cũng đã kết hôn, đã là vợ người ta, vì sao đêm đó lại còn trêu chọc mình.
Suốt đêm hôm đó, cả hai văn phòng đèn sáng cả đêm.
*
Gần đây Trì Gia rất thích tăng ca kể cả khi người đang cảm nặng, những đồng nghiệp khác đều cho rằng Trì tiểu thư là muốn tiền đến điên rồi. Nhưng Trì Gia chỉ là muốn chuyển hướng sự chú ý của mình đi một chút, mỗi khi tình cảm không như ý, nàng sẽ tập trung tinh thần vào việc kiếm tiền, nhìn xem, đã nghèo đến như vậy rồi, làm gì còn thời giờ đi quan tâm đến chuyện tình ái.
Khi Ninh Thiển tan làm, vừa hay còn thấy Trì Gia vẫn ngồi trong văn phòng. “Trì Gia, còn chưa về hả?”
“Giám đốc Ninh, tôi vẫn còn ít việc chưa làm xong.”
“Ăn cơm xong rồi làm tiếp, đêm nay tôi mời.”
Trì Gia bất ngờ, nhưng ngẫm lại có thể là do hôm đó uống rượu cùng nhau, vậy nên quan hệ mới bất ngờ thân hơn, “Được thôi.”
Bởi vì Trì Gia ăn xong còn phải tăng ca, nên Ninh Thiển không chở nàng đi quá xa, mà ăn ở quán cơm cafe dưới tầng một.
Ăn đến một nửa, đột nhiên Ninh Thiển chuyển hướng đề tài về phía Cảnh Nhuế, “Thật ra quan hệ giữa tôi với Cảnh Nhuế khá tốt.”
Lúc đó, Trì Gia nhận đơn hàng quán cà phê của Cảnh Nhuế, đã biết Ninh Thiển quen biết Cảnh Nhuế, buổi tối hôm đó hẳn cũng là do Ninh Thiển gọi điện thoại cho Cảnh Nhuế, phỏng chừng Ninh Thiển đã biết quan hệ của mình với Cảnh Nhuế.
“Ừ.” Trì Gia thờ ơ đáp lại một tiếng.
“Đêm đó, người ở nhà cô ấy là tôi, tôi uống có hơi nhiều, cô ấy mang tôi về theo. Cô đừng hiểu lầm, tôi với Cảnh Nhuế chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.” Ninh Thiển tiếp tục giải thích, cô mặc kệ Cảnh Nhuế có giải thích với Trì Gia hay không, nhưng cô phải giải thích với Trì Gia một lần.
Ninh Thiển không để mình trở thành nguyên nhân gây phiền toái cho người khác, chính vì quá tốt bụng, nên đa số trường hợp người chịu tổn thương đều là cô.
Trì Gia nhai kỹ nuốt chậm, nghe Ninh Thiển nói như vậy, mới biết được đêm đó là hiểu lầm... Nàng lơ đãng mà cười đáp, “Giám đốc Ninh, hình như cô hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Cảnh tiểu thư.”
Ninh Thiển nhìn chằm chằm Trì Gia một lúc lâu, hai người này thật đúng là trời sinh một cặp mà, đều là vịt chết mà mỏ còn cứng, nói một câu mình thật sự thích người ta với người mình thích, lại có khó như vậy? Bây giờ thì nói không phải loại quan hệ, này đến khi uống say thì lại gọi tên người ta, gọi đến thân thiết làm sao.
“Việc của hai người tôi cũng không tiện nói nhiều, tôi chỉ có thể nói, Cảnh Nhuế, cô ấy... rất quan tâm đến cô.” Nói xong, tự nhiên lại im lặng có vẻ xấu hổ, Ninh Thiển cười phá tan bầu không khí này, “Được rồi không nói nữa, ăn cái gì đi. Làm việc nhiệt tình là chuyện tốt, nhưng tăng ca thì vẫn phải ăn cơm.”
“Cảm ơn giám đốc Ninh quan tâm.”
Ăn xong bữa tối, Trì Gia trở lại văn phòng, phát hiện trên bàn làm việc nhiều thêm mấy hộp thuốc trị cảm, nàng cầm lên nhìn, không phải của mình mua, đang cảm thấy buồn bực.
“Ăn cơm xong rồi lại uống, thời tiết rất lạnh, lúc đi ra ngoài nhớ mặc ấm một chút.” Trì Gia quay đầu lại, Tần Đông đứng phía sau, nàng nhìn thuốc trên bàn, “Cảm ơn. Bao nhiêu tiền em chuyển cho anh.”
“Không cần. Gần đây luôn thấy em tăng ca, thân thể không thoải mái cũng đừng cố, cũng đừng tăng ca đến muộn quá, thân con gái một mình về nhà không an toàn.”
“Ừm...”
Lúc tan ca, vừa hay lại mưa xuống. Lúc Trì Gia hết đường xoay xở, bên cạnh đã có người che ô vì mình, không phải người trong lòng nhưng lại tới kịp thời.
Tần Đông nói muốn lái xe đưa nàng về nhà, Trì Gia không từ chối.
Bất tri bất giác, Trì Gia cùng nam thần năm xưa lại bắt đầu thân thiết. Mấy ngày này, Tần Đông hẹn nàng đi ăn cơm, nàng đồng ý rồi, hẹn nàng đi xem phim, nàng cũng đồng ý. Mối quan hệ mập mờ của cặp đôi trước khi xác định quan hệ, cũng giống như nàng và Tần Đông vậy.
Trì Gia không hề kháng cự sự tiếp cận Tần Đông, không phải bởi vì lại tìm về cảm giác trước kia, mà là nàng cảm thấy cần phải chuyển hướng sự chú ý một chút, cũng không thể nói nàng đang đùa giỡn tình cảm Tần Đông, cảm giác là có thể bồi đắp được, huống chi trước kia nàng đã có cảm giác với Tần Đông.
Vẫn là nên suy nghĩ thực tế chút, thực tế nào có nhiều đoạn khắc cốt minh tâm như vậy, kiểu chuyện tình không phải anh ấy thì không được, còn không phải đều bắt đầu từ bình đạm, có khi cứ bình đạm thế rồi lại qua cả đời, tình cảm như thế còn nói không phải tình yêu đích thực sao? Trì Gia cũng tự ý thức rằng mình đã từng quá nóng nảy trong chuyện tình cảm, nháo cũng nháo đủ rồi, chơi cũng chơi chán rồi, bây giờ nàng hoặc là không yêu đương, hoặc là nghiêm túc yêu đương.
Cho nên thực tế mà nói, bây giờ Trì Gia cảm thấy Tần Đông là một đối tượng hẹn hò chất lượng tốt, dù sao cũng là nam thần số một của công ty, hơn nữa lúc Tần Đông theo đuổi nàng, thái độ nghiêm túc lại dịu dàng kiên nhẫn, so với người nào đó, tốt hơn ngàn lần vạn lần.
Lại qua hai ngày chính là đêm Bình An, Trì Gia có buổi biểu diễn ở quán bar N, hát vài bài. Bởi vì lần trước uống rượu, Ninh Thiển nói cô vẫn luôn tiếc nuối lần trước không được nghe hát, cho nên lần này Trì Gia cố ý chào hỏi trước với Ninh Thiển. Ninh Thiển cũng cho nàng mặt mũi, đồng ý nhất định sẽ đi cổ vũ.
*
Nửa đêm, Cảnh Nhuế xử lý xong công việc của công ty, dựa vào ghế da nghỉ ngơi, sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, vừa hay mấy ngày nay cô cũng có thời gian rảnh, cô nghĩ, có nên hẹn Trì Gia đi chơi không.
Cảnh Nhuế đưa mắt liếc đến cây đàn ghi- ta mới trong góc thư phòng, mấy ngày trước đi công tác ở nước ngoài, đi cùng có người am hiểu nhạc cụ, có ghé qua cửa hàng ghi- ta, cô nhớ đến Trì Gia, thuận miệng hỏi một câu, kiểu nào thích hợp tặng cho con gái? Sau đó mua luôn. Mặc dù Cảnh Nhuế không biết rốt cuộc có muốn đưa cho Trì Gia hay không.
Nhiều lúc lơ đãng, cô đều nhớ đến Trì Gia, cũng giống như bây giờ vậy. Trong khoảng thời gian này, Cảnh Nhuế không chỉ một lần nhớ tới mấy lời Ninh Thiển đã nói, cô không phủ nhận rằng Ninh Thiển rất có đạo lý.
Cảnh Nhuế với lấy di động, im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Trì Gia, tặng đàn ghi-ta chỉ là lấy cớ, muốn gặp người ta mới là sự thật.
Trùng hợp vào lúc này, Ninh Thiển gọi đến, nói rằng Trì Gia có tiết mục biểu diễn ở đêm Bình An, hỏi cô có đi hay không.
Cảnh Nhuế đồng ý.
*
Đêm Bình An người trong quán bar rất nhiều, bầu không khí chủ đề tại hiện trường cũng không tệ, náo nhiệt hơn ngày thường không ít.
Ninh Thiển uống rượu, liếc mắt nhìn về phía Cảnh Nhuế, “Trang điểm xinh đẹp như vậy, đêm nay muốn quyến rũ ai thế?”
Bình thường gọi Cảnh đại tiểu thư ra ngoài uống rượu, mười lần thì có tám lần không có thời gian, vừa nói Trì Gia có biểu diễn, đến còn nhanh hơn người khác. Nói thật, Ninh Thiển còn chưa từng thấy Cảnh Nhuế để bụng một người phụ nữ nào như vậy, Trì Gia tuyệt đối là người đặc biệt nhất.
“Cậu uống ít thôi, đừng để loét dạ dày rồi phải đi viện.”
Ninh Thiển không thu liễm chút nào, “Tâm tình không tốt, còn không cho tôi uống?” Trì Gia vừa lên sân khấu, vẫn cứ giống như trước đây, ánh mắt Cảnh Nhuế không tự chủ được dính lên trên người nàng.
Dưới ánh đèn, Trì Gia vẫn cứ cười rạng rỡ.
Trì Gia cười như vậy, làm Cảnh Nhuế cảm thấy cảnh đẹp ý vui, đồng thời cũng phát hiện, Trì Gia rất thích cười, nhưng lại ít khi cười như vậy với mình.
Sự chú ý của Ninh Thiển vẫn đặt ở rượu và tâm sự của cô, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt kia của Cảnh tiểu thư, Ninh Thiển giường như thấy được bộ dáng trước kia của bản thân lúc cô nhìn Ôn Cận, là ánh mắt rất nguy hiểm.
“Thừa nhận một câu yêu, khó đến như vậy sao?”
Cảnh Nhuế cúi đầu không nói, cụng ly với Ninh Thiển.
“Cảnh Nhuế, tôi đặt cược rằng cậu yêu cô ấy.”