Ngươi Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 39:




Tiếng nước dần dần biến mất, tiếng bước chân đi xa, toilet lại trở nên im lặng.
“ Ưm...”
Những nụ hôn sâu kèm theo những tiếng thở gấp.
Hai người ôm chặt lấy nhau, nhắm mắt nhắm môi, đồng thời chủ động chiếm lấy đối phương, đương không khí trở nên không kiềm chế được, lúc này, ai cũng luyến tiếc không muốn dừng lại.
“Tiểu Gia?” Ở cửa, có người gọi vào.
Hôn như đói khát, Trì Gia không khỏi thở hổn hển khi rời khỏi môi Cảnh Nhuế.
Trong buồng, hai người im lặng nhìn nhau.
Cảnh Nhuế nhẹ nhàng xoa gương mặt ửng đỏ của Trì Gia, cười ái muội với nàng. “Tiểu Gia? Em ở đâu?” Ở cửa lại vọng vào một câu.
Trì Gia vẫn không hé răng nửa lời.
Cảnh Nhuế lại mỉm cười dựa gần, híp mắt khẽ hôn lên gương mặt và khóe miệng Trì Gia. Trì Gia tâm loạn như ma, nàng nghiêng đầu hơi né tránh, vẫn là để Cảnh Nhuế hôn lên khóe môi mình.
“Lạ thật... Người đâu rồi...” Người ở cửa lẩm bẩm rời đi.
Khi Cảnh Nhuế lại muốn hôn lên môi nàng, Trì Gia khẽ cắn môi nghiêng đầu, động tác nhỏ này, ý nghĩa rõ ràng chính là cự tuyệt.
Tay Trì Gia đã sớm buông Cảnh Nhuế ra, đầu ngón tay nàng khẽ cào ván cửa, trầm mặc vài giây, mới quay đầu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nhuế, “Một lần cuối cùng, về sau, chúng ta đừng như vậy nữa.”
Hai người đã nói “một lần cuối cùng” rất nhiều lần, nhưng lúc này đây, lại có chút khác trước kia, trước kia chỉ là lời nói mạnh miệng lúc tức giận.
Ngay lúc Trì Gia né tránh, Cảnh Nhuế cơ bản đã đoán được đáp án, nhưng cô vẫn cẩn thận nhìn vào đôi mắt Trì Gia, rốt cuộc thừa nhận, “Tôi nghiêm túc.”
Trì Gia có thể cảm nhận được tình cảm yêu thích của Cảnh Nhuế đối với mình, rốt cuộc hai người cứ ở chung như vậy, so với cảm giác ban đầu đã hoàn toàn khác.
Bởi vì thích thân thể một người mà thích người đó sao? Có lẽ là vậy đi. Khởi đầu của hai người bọn họ rất là xằng bậy, nhưng tới bây giờ, ai cũng không thể phủ nhận rằng mình cảm giác với đối phương.
“Tôi thừa nhận tôi đã thích chị, nhưng... Cũng không phải không phải là chị thì không thể.” Trì Gia cũng dùng thanh âm mềm nhẹ nói chuyện, một giây trước còn đang dây dưa mập mờ, một giây sau lại nói như vậy, tuy rằng rất tệ nhưng cũng rất thực tế, làm gì có ai thiếu ai sẽ không sống nổi đâu.
Trì Gia không phải người tin vào sức mạnh cao siêu của tình yêu, trong khoảng thời gian này nàng cũng rối rắm rất lâu, bây giờ nàng rất thẳng thắn chân thành mà nói nói ra ý nghĩ thật sự của mình cho Cảnh Nhuế. “Tôi vẫn muốn cuộc sống như trước kia, cho nên, về sau chúng ta không cần quấy rầy nhau nữa.”
"Không phải ngoài cô ra thì không thể", cái này Cảnh Nhuế đã kinh qua nhiều hơn Trì Gia rất nhiều, đương nhiên có thể hiểu được hàm ý của những lời đó, dù cô đối với Trì Gia là nghiêm túc, cũng không có cách nào nói ra “Tôi không cùng cô ở bên nhau thì không được”, đều là người trưởng thành rồi, không còn giống thiếu niên thời thanh xuân, chỉ cần một chữ thích là có thể lớn hơn tất cả.
Sau khi nhìn Trì Gia một lúc lâu, Cảnh Nhuế cúi đầu, khi ngẩng lên, trên mặt mang nụ cười nhìn như thoải mái, “Tôi hiểu.”
Một câu “Tôi hiểu”, làm cho Trì Gia trở thành tiếc nuối đầu tiên trong thế giới tình cảm của Cảnh Nhuế.
Cuộc trò chuyện ngắn gọn và đơn giản dường như đã giải quyết mọi vướng mắc giữa họ. Giờ phút này, Trì Gia cảm thấy mình đã đưa ra lựa chọn chính xác, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc trong lòng sẽ không khó chịu.
Nói xong, hai người đều thực bình tĩnh, bình tĩnh đến có chút áp lực, cùng không khí ở chung trước kia của hai người khác nhau một trời một vực.
Trì Gia với Cảnh Nhuế đứng mặt đối mặt một lúc lâu, lúc muốn đẩy cửa ra ngoài.
“Trì Gia” Cảnh Nhuế kéo cổ tay Trì Gia lại, lặng im một lúc, nói, “Lúc bắt đầu như thế nào, thì kết thúc như thế đi.”
Trì Gia quay đầu lại, ngây người một lát, sau đó cười cười, “Được thôi.”
Tìm khắp quán bar đều không thấy bóng dáng Trì Gia đâu, gọi điện thoại không ai nghe, cùng lúc đó Ninh Thiển cũng không liên lạc được với Cảnh Nhuế, bởi vì Trì Gia sớm kéo Cảnh Nhuế chuồn khỏi quán bar từ cửa sau.
Đêm Bình An tuyết rơi rất dày, như lông hồng bay khắp trời, Trì Gia nắm tay Cảnh Nhuế, lại nói, trước đây hai người họ chưa từng thân mật dắt tay nhau đi trên phố như vậy.
Dù sao thì, cũng không phải người yêu.
“Lạnh quá đi”
Vừa hà hơi, Trì Gia kéo Cảnh Nhuế chui vào ghế sau taxi, đông cứng người. Trên đầu hai người dính đầy bông tuyết, họ duỗi tay tri kỷ giúp đối phương phủi đi, vừa phủi, ánh mắt không hẹn mà cùng tụ lại, ngắm nhìn kỹ.
Kỳ thật lúc trước hai người có thể dây dưa đến với nhau, ban đầu cũng là vì đối phương xinh đẹp, vừa mắt.
Nhìn nhau, động tác trên tay của Trì Gia và Cảnh Nhuế đồng thời ngừng lại, giây tiếp theo, họ ăn ý ôm lấy cơ thể đối phương, nhắm mắt lại, hôn lên môi.
Đắm chìm trong môi lưỡi đối phương, không coi ai ra gì.
Đôi môi lạnh lẽo dưới nhiều lần mút mát lặp lại đã trở nên nóng bỏng. Hôn nhau với hồ ly tinh, Trì Gia vẫn không thấy chán, nàng vừa hôn sâu Cảnh Nhuế, vừa hy vọng, xe có thể đến khách sạn muộn một chút.
Trì Gia nhớ rõ lần hẹn đầu tiên với Cảnh Nhuế, đêm đó nàng uống rất nhiều rượu, cũng ngồi ở ghế sau xe taxi giống như lúc này, cũng là trên đường đến khách sạn, hai người gấp không chờ nổi mà hôn nhau, làm tài xế phải xấu hổ.
Đêm nay, lại tiếp diễn việc tương tự.
Bắt đầu như thế nào thì hãy kết thức như thế ấy, thật phù hợp với hoàn cảnh.
Bên trong xe nụ hôn nóng bỏng vẫn tiếp tục, từ quán bar đến khách sạn mất bao lâu thời gian, hai người liền hôn bấy lâu.
“Chị lại quyến rũ tôi.” Trì Gia phát hiện mình rất thích nói với Cảnh Nhuế mấy câu này, chẳng qua bây giờ, những lời này cất chứa yêu thích của nàng.
Cảnh Nhuế cười hôn lên vành tai Trì Gia, “Chẳng lẽ cô không thích sao?”
Thanh âm trò chuyện của hai người rất nhỏ, chỉ cho đối phương nghe được.
“Chỉ thích chị...” Cơ thể Trì Gia mềm nhũn, nàng ôm chặt Cảnh Nhuế, dán lên vành tai Cảnh Nhuế nhẹ nói “Dâm.”
Cảnh Nhuế cũng ôm Trì Gia, ghé vào tai nàng, nhắm mắt tận hưởng cái ôm này, sau đó mới lấy miệng lưỡi đùa giỡn với Trì Gia, nói, “Nếu không thì sao lại gọi là hồ ly tinh?”
Trì Gia thất thần một lắt, cũng nhắm lại hai mắt ôm Cảnh Nhuế càng chặt hơn, vài giây qua đi, nàng ôm lấy mặt Cảnh Nhuế, lại hôn lên đôi môi đỏ mê người của đối phương, cuốn lấy khó có thể tách rời, cũng không rảnh để ý ánh mắt khác thường của người khác, chỉ muốn người trước mặt.
Cả hai đã quyết định không dây dưa nữa, tuy rằng Trì Gia không biết đêm nay nàng và Cảnh Nhuế còn có ý nghĩa gì nữa, nhưng chẳng phải từ lúc bắt đầu cũng đã không có ý nghĩa gì rồi sao?
Một trò chơi đến hồi kết, này có lẽ là cái cái "gặp gỡ vui vẻ, bình yên chia tay" mà người ta hay trầm trồ khen ngợi.
Cái quan hệ trên giường của nàng và Cảnh Nhuế cũng miễn cưỡng coi như là... Đến nơi đến chốn.
Quán bar, Tần Đông tìm Trì Gia khắp nơi.
Điện thoại của Cảnh Nhuế và Trì Gia điện đều không gọi được, Ninh Thiển liền biết được bi kịch của vị Tần đại soái ca này, cô còn đi an ủi đối phương rằng Trì Gia đi ra ngoài với bạn rồi, phỏng chừng là có việc đột xuất, để anh ta không cần lo lắng.
Như suy nghĩ trong lòng Ninh Thiển, đêm nay Trì Gia nhất định là của Cảnh Nhuế. Nhưng qua đêm nay, không còn là gì cả.
Sô pha, sàn nhà, phòng tắm lại lên trên giường, Trì Gia và Cảnh Nhuế quấn quýt bên nhau vài tiếng đồng hồ, chị tới tôi đi, cho đến khi cơ thể mềm nhũn.
Gần rạng sáng, hai người mới yên ổn trở lại, yên lặng nằm trên giường, sau đó lẳng lặng thiếp đi. Nếu không nhắc đến những chuyện khác, đêm nay là đêm hai người làm tận hứng nhất so với những lần khác.
Cảnh Nhuế nằm ở trên giường chưa ngủ, đột nhiên trì gia bên cạnh lười nhác trở mình ôm lấy cô.
Trì Gia nheo mắt ngủ ngon lành.
Cảnh Nhuế nghiêng thân đi ôm Trì Gia vào lòng, thích khi ôm nàng ngủ, nàng vô ý thức mềm mại làm nũng với mình, thậm chí rời giường khí buổi sáng của Trì tiểu thư, Cảnh Nhuế đều cảm thấy đáng yêu.
Càng nhìn gương mặt này, Cảnh Nhuế càng cảm thấy buồn bã mất mát.
Nếu không phải bắt đầu bằng loại quan hệ dây dưa trên giường, hai người bọn họ hẳn là có thể càng bình tĩnh mà xem xét kỹ tình cảm dành cho nhau.
Khi Cảnh Nhuế chuẩn bị đưa tay ra tắt đèn ngủ, Trì Gia lại dụi đầu vào cổ nàng cọ cọ, lưu luyến ngửi mùi hương trên người cô, Cảnh Nhuế nhất thời quên mất phải tắt đèn, cô xoa đầu Trì Gia, nhỏ giọng cười nói với nàng: “Đúng là cún mà.”
Đèn tắt, thật yên ắng.
Trong bóng tối, Trì Gia tỉnh táo cảm nhận được một nụ hôn khẽ khàng đặt lên khóe miệng mình.
*
Ngày hôm sau, Trì Gia tỉnh dậy rất sớm, nhưng khi nàng mở mắt bên cạnh vẫn trống không, chỉ còn lại mình mình nằm trên chiếc giường lớn lộn xộn, vòng tay trống rỗng. Cảnh Nhuế hẳn mới vừa đi không lâu, bởi vì một bên giường còn lưu lại mùi hương thoang thoảng ấm áp.
Trì Gia trần trụi nằm trên giường, trên người khắp nơi đều là dấu vết phóng túng đêm hôm qua, nàng cùng cảnh nhuế giống nhau, đều thích lưu lại dấu hôn trên người đối phương.
Ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà, Trì Gia nghỉ ngơi một lát, mới đi chân trần vào phòng tắm, chuẩn bị đi tắm nước nóng làm hoàn toàn tỉnh táo lại. Nhưng khi nhìn chằm chằm vào gương trong phòng tắm, Trì Gia lại có chút thất thần...
Tối hôm qua, thật điên cuồng làm sao.
Trước kia khi chưa gặp Cảnh Nhuế, Trì Gia chưa bao giờ cảm thấy mình đói khát đến vậy, nhưng sau khi gặp được Cảnh Nhuế, Trì Gia phát hiện mình bị họ Cảnh kia ảnh hưởng, đang sống nhăn cũng biến thành Teddy bám vào người.
Qua một đoạn thời gian rất dài, Trì Gia mới hiểu được, không phải nàng thay đổi, mà là bởi vì người kia là Cảnh Nhuế.
Cũng qua một đoạn thời gian rất dài, Trì Gia mới hiểu được, tuy rằng ở tình cảm không phải "không phải người đó thì không được", cuộc đời này có thể có rất nhiều lựa chọn, nhưng khi người nào đó xông vào trái tim bạn, thật giống như lại càng khó làm mình đưa ra được lựa chọn khiến bản thân vừa lòng.
Lựa chọn không có đúng sai, chỉ có được mất. Có bỏ được hay không, tiếc nuối hay không, mặc kệ như thế nào đều phải tự mình gánh vác hậu quả.
Người ta nói tình cảm phải dựa vào duyên phận, đắc chi ngô hạnh, thất chi ngô mệnh(*). Trì Gia cho rằng sau lần này, “nghiệt duyên” của nàng và Cảnh Nhuế có thể hoàn toàn kết thúc. Nhưng mà, không thể phủ nhận rằng kết thúc cũng chính là khởi đầu mới...
(*) Câu gốc: 得之我幸,失之我命: được thì là vận hành của tôi, không được thì là số mệnh của tôi
Sau đêm Bình An, Ninh Thiển vì quan tâm nên hỏi Cảnh Nhuế và Trì Gia đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Nhuế chỉ nói với nàng bằng chất giọng bình đạm làm người kỳ quái, “Không quấy rầy lẫn nhau, mỗi người đều khỏe.”
Nếu người ta không muốn nói nhiều vậy Ninh Thiển cũng không lại hỏi nhiều nữa, đến phiền muộn trong lòng của cô cũng chưa được ai khai sáng cho, nào có dư sức đi lo chuyện của người khác như vậy.
“Giám đốc Ninh, đêm nay có một bữa tiệc, giám đốc Ôn nhắc chị đừng quên.” Thư ký của Ôn Cận đi qua văn phòng của Ninh Thiển, nhân tiện nói một câu.
“Ừ, được.”
Công việc chưa được xử lý xong vẫn còn một đống trước mặt, hơn nữa chức vụ cao lại không dễ thông báo tuyển dụng, Ninh Thiển muốn chính thức từ từ chức ở AS, phỏng chừng cũng phải đến năm sau, trong khoảng thời gian này cứ yên tâm mà đắm chìm trong công việc đi.
Bữa tiệc tối để gặp khách hàng đó là do Ninh Thiển tranh thủ tới, cho nên đi xã giao đương nhiên không thể thiếu cô được.
Ôn Cận rất biết ơn Ninh Thiển có thể ở lại AS giúp mình, nghiệp vụ năng lực của cô rất mạnh, nhân mạch lại rộng, mới nhận chức không bao lâu đã làm cho giá trị sản lượng của công ty đã tăng lên một bậc.
Lúc trước Ninh Thiển chịu ở lại, Ôn Cận cũng ngạc nhiên, nàng cho rằng Ninh Thiển là nể mặt bạn bè cũ, nhưng bây giờ, Ôn Cận cuối cùng cũng hiểu, đó là vì một ít nguyên nhân khác.
“Cậu đừng uống nữa, để tôi.” Trên bàn tiệc, Ninh Thiển vì Ôn Cận chắn hết lý này đến lý khác, bởi vì khoảng thời gian trước Ôn Cận uống rượu đến quá kịch liệt, cô vẫn cảm thấy luyến tiếc trong lòng.
Có thể thấy được thói quen thật là thứ đáng sợ, đến bây giờ, Ninh Thiển vẫn còn theo bản năng coi việc quan tâm Ôn Cận là việc thường tình. Ninh Thiển hận bản thân không đủ tuyệt tình, chờ sau khi từ chức, cô nhất định cả đời không qua lại với Ôn Cận nữa.
Trong khoảng thời gian này Ninh Thiển cũng không uống ít hơn Ôn Cận là bao, cố chịu đến khi tiệc xã giao kết thúc, cô mới mang vẻ mặt khó chịu ôm lấy bụng đang lên cơn đau dạ dày. Ôn Cận đỡ vững Ninh Thiển, nhíu mày khẩn trương tự trách, “Là tôi không tốt, để cậu chắn cho tôi nhiều rượu như vậy, có đau lắm không?”
Khi Ninh Thiển quay đầu lại, cảm thấy dựa gần Ôn Cận đến quá mức thân mật, khó tránh khỏi lại nghĩ đến đêm đó, Ninh Thiển dùng khuỷu tay đẩy Ôn Cận ra, bảo trì khoảng cách, “Không sao.”
Ôn Cẩn vẫn không buông cô ra, “Không được, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
“Tôi nói không sao!” Ninh Thiển tiếp tục gay gắt với Ôn Cận, ước chừng là cô lại uống đến loét dạ dày rồi, thường xuyên phải xã giao, đây cũng không phải lần đầu tiên cô bởi vì uống rượu mà đi bệnh viện.
Chẳng qua, đó đau quá mà Ninh Thiển cứng miệng chưa đến ba giây.
Ôn Cận vừa mới đỡ Ninh Thiển ra khỏi khách sạn, cố tình vào lúc này lại gặp chuyện phiền toái. Ninh Thiển nhìn thấy một người đàn ông đang đi lại chỗ bọn họ, đúng là người ngày đó gây rối ở văn phòng, chồng Ôn Cận.
“Cận Cận, em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, anh cầu xin em.”
Ôn Cận mắt lạnh nhìn đối phương, “Trước ngày mai anh còn không ký tên, tôi sẽ khởi tố lên tòa án.”
“Không được, chúng ta không thể ly hôn, không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Ngày đó anh với cậu ta chỉ là do quá uống nhiều, chỉ đùa một chút mà thôi...”
Ôn Cận không muốn nhớ lại tình cảnh ngày đó, nàng không thể nhịn được nữa, giơ tay tát người kia một cái thật vang, “Giờ không ly hôn, để giúp anh lừa dối người trong nhà rằng anh ngoại tình với đàn ông, phải vậy không, anh Chu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.