Ánh mắt Cảnh Nhuế dời khỏi gương mặt Trì Gia, chuyển hướng sang ô tô đỗ xa mấy mét, dịu dàng nói một câu: “Đi thôi.”
Lúc này, một chiếc taxi bon bon trên giao lộ, lốp xe trên mặt đất ướt dầm dề, bắn lên bọt nước li ti, Trì Gia nhanh mắt, đội mưa đi lên trước một bước, vẫy tay ngăn chiếc taxi đó lại.
Vừa hay là một chiếc xe trống.
Trước khi lên xe, Trì Gia quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhuế, nói: “Tôi tự bắt xe về. Cảm ơn.”
Trước kia, khi hai người không hợp ý nhau ngược lại có vẻ thân mật, hiện tại khi lễ phép nói chuyện, lại là xa cách.
Trì Gia chui vào trong xe, tóc hơi ướt, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, bóng người Cảnh Nhuế dần dần biến mất trong màn đêm mông lung. Đêm nay lòng nàng quá loạn, cần phải bình tĩnh lại, nàng sợ bản thân lại thân mật với Cảnh Nhuế thì sẽ lại làm ra việc xúc động nào đó, lại khiến cho mối quan hệ của bọn họ trở nên lằng nhằng chẳng ra cái gì cả.
Cảnh Nhuế nắm cán ô trong tay thật chặt, lẳng lặng đứng dưới màn mưa một lúc, khí lạnh thấm xương, mới về lại trong xe.
Ngồi trên xe, Cảnh Nhuế thất thần nghĩ về cuộc trò chuyện lúc nãy với Trì Gia, đêm đó hai người vừa uống rượu vừa chuyện trò về vấn đề tình cảm, nói rất nhiều.
“... Chấp nhận việc bản thân thích phụ nữ đúng là cần có thời gian, mà muốn hạ quyết tâm lựa chọn ở bên một người phụ nữ càng cần thêm dũng khí. Nhất định cậu nhìn ra được chỗ này đi, Trì Gia đối với cậu rất nghiêm túc, nếu trong lòng cậu cũng không bỏ cô ấy được, vậy hẳn là phải cho người ta thời gian, lại thêm cho người ta ít dũng khí...”
Về phương diện này Ninh Thiển hoàn toàn có đủ quyền lên tiếng, khi cô bị bẻ cong vẫn còn là tuổi dậy thì, ý thức được bản thân mình thích gì, cũng bèn bước lên con đường này. Nhưng càng trưởng thành càng khó có được dũng khí như thời niên thiếu, gia đình, xã hội, đủ loại hiện thực ràng buộc, việc có thể khiến con người ta sợ hãi rụt rè thật sự quá nhiều.
Đối với tâm tình của Trì Gia, Ninh Thiển vô cùng có thể hiểu được, cứ luôn thấy được hình bóng của bản thân lúc trước trên người Trì Gia, Cảnh Nhuế nếu là dám đùa bỡn tình cảm của Trì Gia, cho dù cô chỉ là người ngoài cuộc, cũng phải làm người đầu tiên đi lên mắng cho họ Cảnh đến máu chó đầy đầu.
“Cậu gặp được Trì Gia là chuyện tốt, tôi vẫn luôn cảm thấy cô bé này sẽ dạy cậu, cái gì gọi là yêu, ha ha ha...”
“Cậu uống nhiều rồi.”
“Tôi mới không uống nhiều” Ninh Thiển lúc ấy đã uống đến nằm sụp ra bàn, còn chết không chịu thừa nhận, nhìn Cảnh Nhuế mà miệng vẫn cứ luôn nỉ non: “Thích cô ấy, cô ấy lại không chấp nhận cậu, có phải vô cùng nghẹn khuất đặc biệt khó chịu hay không, Cảnh Nhuế, tôi hiểu cảm giác của cậu, vô cùng hiểu...”
Buổi tối đó, lời nói lúc đấy của Ninh Thiển đã đâm vào trái tim Cảnh Nhuế, cô chưa nói gì, nhưng cùng Ninh Thiển uống rất nhiều rượu. Nỗi khó chịu uất ức, khi ngày đó Trì Gia nói với cô “Về sau không quấn lấy nhau nữa”, bắt đầu dâng lên trong lòng. Nhìn hạt mưa dính bên ngoài cửa sổ, dòng suy nghĩ của Cảnh Nhuế lại về đến hiện tại, nhớ biểu cảm quật cường vừa rồi trên gương mặt Trì Gia, tâm trạng cô đơn, Trì Gia lại lần nữa trốn tránh, không dám đối diện với cô, chỉ vì vấn đề thời gian thôi sao? Cảnh Nhuế chưa bao giờ dành ra thời gian cho vấn đề tình cảm, thế nhưng lại bắt đầu tự hỏi cái vấn đề này.
*
Ôn Cận ly hôn. Cũng may trước giờ nàng không từ bỏ sự nghiệp của bản thân, từ trước đến nay đều độc lập về kinh tế, ly hôn đối với nàng mà nói, là sự giải thoát chân chính.
10 giờ khuya, đèn đuốc trong văn phòng sáng trưng.
Hai ngày liên tục làm thêm đến đêm làm tài liệu kế hoạch hạng mục, nếu Ninh Thiển không có lớp trang điểm là đã thành nhân vật "Cấp Quốc bảo". Một trận buồn ngủ thình lình kéo đến, Ninh Thiển theo thói quen muốn thư ký mang ly cà phê đến, ngẩng đầu mới phát hiện trong văn phòng chỉ còn lại mình cô ở lại tăng ca.
Ninh Thiển mới vừa đưa ly cà phê đến bên miệng, Ôn Cận đã đứng ở cửa, dặn dò nói: “Buổi tối đừng uống quá nhiều cà phê.”
“Tôi kêu bảo mẫu nấu ít canh với cháo mang tới, cậu vẫn còn chưa ăn gì phải không?” Ôn Cận mang theo mấy cái hộp giữ nhiệt, đã đi vào văn phòng: “Ăn một ít trước.”
Ninh Thiển ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Cận, lại rũ đầu xuống, không biết nói cái gì, trước kia Ôn Cận tri kỷ săn sóc cô như vậy, cô đều mừng rỡ đến mất kiểm soát, nhưng bây giờ, đây thì tính là cái gì? Ôn Cận càng đối tốt với cô, trong lòng cô càng hụt hẫng.
Từ sau khi Ninh Thiển xuất viện đi làm, Ôn Cận bèn để thư ký mỗi ngày mang cơm trưa đến cho nàng, lần đó đến bệnh viện cùng với Ninh Thiển, Ôn Cận mới biết được nàng luôn không để ý ăn cơm, lại uống rượu quá độ, mới làm dạ dày thành như vậy, lại còn không phải lần đầu tiên đến bệnh viện.
“Công việc không cần phải gấp, đừng tăng ca.”
Ninh Thiển nghiêm túc làm việc như vậy, là muốn năm sau có thể chính thức rời đi AS, giữa cô và Ôn Cận đã xảy ra những chuyện đó, làm sao còn có thể nhìn mặt Ôn Cận giống như trước?
Từ đêm hôm đó qua đi, Ninh Thiển dường như suy nghĩ cẩn thận rất nhiều, vì sao bản thân mình lại phải chấp nhất nhiều năm như vậy, trước sau gì Ôn Cận cũng không thích cô, cô đơn phương cố chấp lại có ích gì đâu, chỉ là con ngốc.
Ninh Thiển không dám thổ lộ, chính là sợ Ôn Cận từ chối, lừa mình dối người, cảm thấy không từ chối thì chính là còn có hy vọng. Nhưng buổi sáng hôm đó, Ôn Cận không chút do dự đã từ chối cô, trái tim cô đã nát.
Trải qua khoảng thời gian này, đột nhiên khiến Ninh Thiển cảm thấy rất mệt rất mệt, mệt đến mức không còn sức để lại tiếp tục cố chấp.
“Sau này cậu đừng chuẩn bị mấy thứ này cho tôi nữa.” Ninh Thiển cũng không hiểu, Ôn Cận vì sao còn muốn tới gần mình như vậy làm gì, biết rõ rằng mình thích nàng, xảy ra nhiều chuyện như vậy, Ôn Cận còn nghĩ muốn mình với nàng tiếp tục làm bạn bè bình thường sao?
Ôn Cận khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục cúi đầu múc cháo, gặp lại Ninh Thiển, nàng đã coi Ninh Thiển như bạn bè thân thiết nhất của mình, tuy rằng quan hệ giữa hai người đã xảy ra chút biến hóa nào đó, nhưng Ôn Cận vẫn muốn chăm sóc cô.
“Nhân lúc còn nóng ăn đi.” Ôn Cận đưa cháo đến trong tầm tay Ninh Thiển: “Cẩn thận bỏng.”
“Cậu đừng lại đối với tôi như vậy nữa được không...” Ninh Thiển không muốn lấy thân phận là bạn bè bình thường tiếp tục nhận sự tốt bụng của Ôn Cận đối với mình, trước kia là không để ý, giờ tầng giấy cửa sổ kia đã bị chọc thủng, tất cả đã khác rồi.
Ninh Thiển đưa tay ra chặn, lại không cẩn thận hất bát cháo đi, bát cháo còn bốc hơi nóng bắn vào tay Ôn Cận, rơi vương vãi trên đất.
“A...” da tay Ôn Cận vừa mềm lại trắng, ngay lập tức đã bị bỏng đỏ lên, đau đến hít vào một hơi.
Ninh Thiển còn phải khẩn trương hơn cả Ôn Cận, cô kéo tay của nàng qua, đưa đến bên miệng mình dịu dàng thổi, lại bắt đầu đau lòng đến muốn chết, đối với hành vi vừa rồi của mình chỉ còn hối hận: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, có phải đau lắm đúng không? Tôi sai rồi...”
Ở trước mặt Ôn Cận, Ninh Thiển sao có thể nhẫn tâm được, dù cho trong lòng có nhẫn tâm nói phải quên Ôn Cận.
“Không sao.” Ôn Cận rủ mắt nghiêm túc nhìn gương mặt Ninh Thiển, chân mày cô đang nhíu chặt, cả mặt đều là để ý đến mình, Ôn Cận nhìn một lúc, không nhịn được nói: “Tôi hy vọng cậu ở lại, đừng đi.”
Ninh Thiển trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng đầu nói với Ôn Cận: “Ở lại, vẫn giống bạn bè bình thường ở bên cạnh cậu sao? Ôn Cận, có lẽ cậu làm được như thế, nhưng tôi không làm được, tôi thật sự không làm được.”
Ôn Cận cũng không biết nên như thế nào đáp lại Ninh Thiển, tận sâu đáy lòng nàng muốn giữ Ninh Thiển lại. Đêm đó, nàng biết người hôn nàng là Ninh Thiển, vậy nhưng nàng lại không phản cảm, nhưng vậy thì có thể tính là thích sao?
“Tôi không có cách nào làm bạn bè bình thường với cậu, tôi cũng không thể giống cậu, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, cậu hiểu không?” Hôm nay Ninh Thiển nói toàn bộ tiếng lòng mình cho Ôn Cận.
“Nếu...” Sau khi Ôn Cận suy nghĩ hồi lâu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Ninh Thiển, chậm rãi nói: “Chúng ta coi nó đã từng xảy ra, không trốn tránh nữa thì sao?”
Ninh Thiển ngẫm đi ngẫm lại ý của mấy lời mà Ôn Cận nói, cô cúi đầu, nắm chặt bút máy trong tay: “Ý tôi không phải là vậy, cậu không cần vì đêm đó mà thế này. Xin lỗi, là tôi quấy nhiễu cuộc sống của cậu, tôi đã quyết định phải đi, cậu đừng nói nữa.” Đương nhiên cô hy vọng Ôn Cận không coi mình là bạn bè bình thường, nhưng tuyệt đối không phải là bởi vì lên giường vào buổi tối hôm đó, cô hy vọng Ôn Cận là tận lòng mình có cảm xúc với cô, mới cho cả hai cơ hội.
Cho dù có thích Ôn Cận, Ninh Thiển cũng không muốn để Ôn Cận lấy tư thế nhìn như “Thỏa hiệp” để bắt đầu mối quan hệ mới của hai người.
Ôn Cận không ngăn được Ninh Thiển, cô ấy đi trước, nói là hơi mệt chút. Ôn Cận đứng đó, mệt mỏi mà bóp trán, mới vừa kết thúc một cái nút thắt, hình như, lại rơi vào một cơn lốc xoáy mới.
*
Một tháng sau, công ty bắt đầu kỳ nghỉ đông, kỳ nghỉ đông của AS rất dài, gần nửa tháng. Trì Gia liều chết liều sống mệt một năm, cũng chỉ chờ nửa tháng này thả lỏng nghỉ ngơi một phen, công việc khách hàng gì đó, đều đi gặp quỷ đi.
Sắp xếp xong xuôi, đầy ụ hai cái va li, một cái là của bản thân Trì Gia, một cái khác đều là quà cho mẹ của nàng, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm và cả quần áo, cái gì cần có đều có.
Những người trẻ tuổi khác thường không muốn ở lại nhà lâu, nói chuyện có sự khác biệt, nhưng Trì Gia lại mau mau muốn trở về nhà với mẹ, sau khi tốt nghiệp, một năm cũng chỉ được về một lần, mẹ nàng lại vẫn luôn sống một mình, cũng chẳng dễ dàng. Mỗi tuần, Trì Gia gọi về cho mẹ mình ít nhất ba cuộc, gọi video một lần, trước giờ chưa từng bỏ, chỉ có nhiều hơn chứ không có ít hơn.
Nhưng cũng từng có năm ăn Tết phiền muộn, Trì Lệ Thư cảm thấy Trì Gia còn nhỏ, vẫn chưa vội chuyện trọng đại đời người, nhưng không địch nổi sự nhiệt tình của ba cô sáu bà.
Vốn dĩ cuối năm còn có bạn trai, kết quả không kéo được đến lúc ăn tết đã chia tay, Trì Gia cảm thán trong lòng, số trời đã định không trốn nổi cái số đó.
“Mẹ, có nhớ con không?” Vừa đến nhà, Trì Gia đã gấp gáp không chờ nổi mà cho Trì Lệ Thư một cái ôm nùng liệt.
“Gầy.” Trì Lệ Thư ôm con gái, đánh giá từ đầu đến chân, đôi mắt đều cười đến cong cong: “Con càng ngày càng xinh đẹp.”
“Đó là đương nhiên, giống mẹ mà. Mẹ, con mang về cho mẹ nhiều quà lắm, đợi lát nữa mẹ từ từ mà mở.”
“Mỗi tháng đều gửi tiền về cho mẹ, về lại mua nhiều quà như vậy, Gia Gia, bản thân con cũng giữ lại ít tiền đi, tiền lương mẹ đi làm đủ dùng.”
“Khi còn nhỏ mẹ cho con tiền tiêu vặt, bây giờ con cho mẹ tiền tiêu vặt, đây là lẽ thường tình, lão Trì, mẹ cũng đừng có ngại.” Trì Gia cười tinh nghịch.
Quan hệ giữa Trì Gia và Trì Lệ Thư tốt đến không còn lời gì để nói, người ngoài đều nói hai mẹ con ở chung với nhau không giống mẹ con, mà giống chị em.
“Không biết lớn bé.” Trì Lệ Thư cười, giống như lúc còn nhỏ mà véo mặt Trì Gia một phen: “Rửa tay trước đi, mẹ đi lấy sủi cảo cho con.”
“Vâng!”
Sau khi ăn cơm chiều xong, hai mẹ con ngồi ở trên sô pha, vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm.
“Ngày mai đi sang nhà cậu con, chắc con còn chưa biết nhỉ, anh con đã về rồi.”
“Anh con về?!” Trì Gia bất ngờ, nàng vẫn còn nhớ rõ năm đó anh cô có bạn trai, khiến cả nhà gà bay chó sủa, anh nàng vì come out còn cắt đứt quan hệ với gia đình, cắt cái là nhiều năm không về nhà.
“Còn không, bạn trai thằng bé cùng về với nó, nghe đâu là đã kết hôn ở nước ngoài.” “Cậu với mợ không giận à?” Trì Gia cũng không dám nhớ lại bộ dạng mợ đòi chết đòi sống lúc ấy, quái dọa người: “Trước đây còn bảo cắt đứt quan hệ với anh.”
“Haiz...” Trì Lệ Thư than một tiếng: “Dù sao cũng là cục thịt trên người mình rơi ra, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được, anh con cũng là chịu không ít khổ.”
“Ừm...” Trì Gia nhìn chằm chằm chương trình TV nhàm chán, nhìn xuất thần, càng nghĩ càng nhiều, cũng không biết miệng người trong TV lúc đóng lúc mở là đang nói cái gì.
“Mẹ.” Trì Gia xoay người sang phía Trì Lệ Thư, giả vờ làm bộ dáng cợt nhả: “Nếu con có bạn gái, có phải mẹ cũng muốn cắt đứt quan hệ với con hay không?”