“Nhất định phải như thế.” Trì Gia rất thích đùa giỡn trước mặt Cảnh Nhuế, có lẽ bởi vì nàng đã hưởng qua ngon ngọt, tự nhiên về sau nàng chỉ cần náo loạn một chút, Cảnh Nhuế sẽ xuống nước mà dỗ dành nàng.
Lòng bàn tay Cảnh Nhuế dừng trên mặt Trì Gia, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng, hai người cùng gối chung một gối đầu mà nhìn nhau, đáy mắt cô tràn ngập tình yêu và tham luyến.
Một lát sau, Cảnh Nhuế mới nhẹ giọng nói với Trì Gia: “Chúng ta bắt đầu một lần nữa nhé.”
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Cảnh Nhuế nghĩ muốn bắt đầu một mối quan hệ tình cảm, có thể cho nhau lời hứa hẹn, có thể cùng nhau đi đến một kết quả.
Trước kia Cảnh Nhuế đã từng nghĩ mình sẽ không để tình cảm trở thành trói buộc, nhưng không biết từ lúc nào cô đã bị người trước mắt này câu mất trái tim, tránh cũng tránh được.
Một khi đã như vậy, cô chỉ đành nhận mệnh.
Cảnh Nhuế đã nói ra suy nghĩ trong lòng Trì Gia, từ khi nào hai người bọn họ lại ăn ý như vậy?
Trì Gia si ngốc ngắm nhìn Cảnh Nhuế, trước kia mặc kệ bọn họ lên giường nhiều hay ít lần, nàng đều cảm thấy đối phương xa lạ, về sau lại càng cố gắng giữ khoảng cách, ngược lại nàng lại chậm rãi hiểu đối phương.
Lúc trước hai người bọn họ đã làm rất nhiều việc nhưng hiểu nhau quá ít.
“Cứ nói như chúng ta chưa bắt đầu ấy.” Trì Gia hừ một tiếng, thình lình phá vỡ không khí lãng mạn này, bản lĩnh nắm bắt điểm mấu chốt đột nhiên được phát huy tối đa.
Cảm giác của Cảnh Nhuế đối với Trì Gia lúc này là vừa yêu lại vừa giận, đây là lần đầu tiên cô tỏ tình thâm tình như vật, thế mà đổi lại là một câu này của Trì tiểu thư sao?
Cảnh Nhuế xoay người đặt Trì Gia trên người mình, nhẹ nhàng véo cái mũi nàng, rồi nói: “Chẳng lẽ em không hiểu cái gì là tình thú sao? Lúc không nên giả ngu thì đừng giả ngu chứ.”
“Tôi lúc nào mà không hiểu tình thú, lúc nào giả ngu chứ?” Trì Gia biết rõ còn cố hỏi, nàng thích cãi nhau với Cảnh Nhuế, nhưng mới nói được một nửa thì nhìn thấy vẻ mặt bó tay không có biện pháp của Cảnh Nhuế, ngược lại chính mình lại nhịn không được mà ha ha cười.
Lựa chọn sau này sẽ không trốn tránh nhẫn nhịn nữa ngược lại khiến Trì Gia vui vẻ thoải mái hơn lúc trước rất nhiều.
Thật ra bất kỳ chuyện gì một khi đã quyết tâm làm thì nó đã không còn khó khăn như trong tưởng tượng nữa. Giống như lần này, nàng thuận theo tự nhiên mà chấp nhận tình cảm của Cảnh Nhuế vậy.
Nếu nó đã xảy ra thì cứ để nó xảy ra.
Nụ cười của cô gái trẻ, có lẽ còn thiếu một chút trưởng thành nhưng lại có một loại đơn thuần đặc biệt. Cảnh Nhuế đã từng gặp qua rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, trong thế giới rực rỡ đủ loại màu sắc khiến ánh mắt con người trở nên hỗn loạn này, duy chỉ có nụ cười của người trước mắt này khiến cô thích nhất, khó quên được nhất.
“Sau này đừng xụ mặt với tôi nữa, em cười nhiều giống như thế này này, tôi rất thích.”
Trước kia Cảnh Nhuế từng nhìn thấy Trì Gia cười xán lạn như thế này, nhưng nụ cười lúc đó vĩnh viễn không dành cho cô, nghĩ đến chuyện này trong lòng cô lại chua xót. Đêm đó Trì Gia cười rạng rỡ giới thiệu Tần Đông là bạn trai của nàng, đáy lòng Cảnh Nhuế khổ sở đến cực điểm ngoài mặt vẫn mỉm cười.
Đột nhiên miệng lưỡi Cảnh Nhuế dẻo như vậy nhất thời làm cho Trì Gia không biết phải làm thế nào, nàng xấu hổ nói: “Cái kia, lúc nói chuyện chị đừng nói những lời buồn nôn như vậy, tôi không quen.”
“Buồn nôn như vậy sao?” Cảnh Nhuế cười cười, ánh mắt đột nhiên trở nên lẳng lơ quyến rũ, cô dùng ngón trỏ nâng cằm Trì Gia lên: “Từ giờ trở đi, chúng ta đều phải quen như vậy.”
Nói đến lại thấy buồn cười, hai người vốn có nhiều kinh nghiệm trong mặt tình cảm như vậy, lúc này lại giống như người đang học cách nghiêm túc yêu đương.
Đúng là phải quen với điều này, bởi vì quan hệ của hai người bọn họ thay đổi, là người yêu của nhau. Cho dù Trì Gia vẫn còn mạnh miệng chưa chính thức thừa nhận nhưng trong lòng nàng đã ngầm thừa nhận thân phận bạn gái này từ lâu rồi, ngày hôm qua một khắc kia, khi nàng ôm Cảnh Nhuế, nàng đã đồng ý rồi.
“Được.” Trì Gia không nói cái gì nữa, nàng yên lặng vòng tay ôm lấy Cảnh Nhuế.
Thật ấm áp.
Sau khi nghe xong những lời buồn nôn như vậy, trong lòng Trì Gia vẫn rất cảm động. Nàng không giống Cảnh Nhuế biết dùng lời nói ngon ngọt để dỗ đối phươn vui vẻ, có lẽ một cái ôm yên lặng sẽ có thể tỏ ra thái độ nghiêm túc của nàng lúc này.
Hai người nằm ôm nhau một hồi lâu, khoảng thời gian giày vò lẫn nhau rốt cuộc cũng đã kết thúc.
Trì Gia vẫn không an lòng đối với tương lai, mà thứ có thể khiến nàng lấy hết dũng khí tiến về phía trước đại khái chính là thái độ nghiêm túc của Cảnh Nhuế đối với nàng. Trì Gia dùng sức ôm chặt Cảnh Nhuế, lúc này, nàng hy vọng mình không lựa chọn sai người.
Chăn nệm ấm áp, lại có mỹ nữ ôm, quả thật vui thích đến quên trời quên đất, Trì Gia ôm sát Cảnh Nhuế, nhịn không được muốn nán lại trên giường lâu thêm vài phút.
Cảnh Nhuế cúi đầu cười cười, hôn lên tóc Trì Gia, giữa hai người bọn họ ngoại trừ lăn giường, đúng là còn có rất nhiều chuyện có thể làm.
Trì Gia vốn dĩ đã khó có thể kháng cự được hành động tiếp xúc thân mật của Cảnh Nhuế, lại càng miễn bàn lúc này hồ ly tinh dịu dàng săn sóc như thế này, tất cả đều là dáng vẻ mà nàng thích nhất, nàng sao có thể kháng cự được chứ.
Sáng sớm, hai người còn ở trên giường thân mật.
Tám giờ bốn mươi phút.
“Ôi! Em còn phải đi làm...”
Cảnh Nhuế ôm tay Trì Gia không buông: “Hôm nay đừng đi làm nữa, ở nhà với tôi đi mà.”
Phụ nữ trưởng thành biết làm nũng lại càng chết người hơn, Trì Gia hoàn toàn bị đánh bại, thực sự đã có suy nghĩ không muốn đi làm nữa.
Lại qua năm phút đồng hồ nữa.
Từ hai gò má, Cảnh Nhuế một đường hôn lên môi Trì Gia.
Trước tình cảnh sắp rơi vào tay giặc này, Trì Gia vội đẩy Cảnh Nhuế ra: “Tôi còn công việc chưa làm xong, hôm này nhất định phải lên công ty...”
“Công việc tối hôm qua của chị, em còn chưa làm xong, vậy hôm nay làm bổ sung chứ?”
Hai gò má Trì Gia hơi nóng lên, người khác nói chuyện yêu đương vừa lãng mạn lại trong sáng, tới hai người bọn họ, ngoại trừ kích tình vẫn là kích tĩnh, không thuần khiết được quá ba giây.
“Ừm... Cảnh Nhuế...” Trì Gia cố níu giữ chút lý trí còn sót lại, thân thể nàng quá mức nhạy cảm đối với Cảnh Nhuế: “Đồ lưu manh... Chị dừng lại ngay... ừm...”
“Ngày hôm qua chẳng phải em cũng làm như vậy với tôi sao?” Cảnh Nhuế đưa tay thăm dò vào trong áo ngủ của Trì Gia, làn da trơn bóng của nàng bắt đầu nóng bỏng ửng hồng như hai gò má nàng, Cảnh Nhuế cong môi cười cười, cợt nhả bên tai Trì Gia: “Tôi làm như thế này với bạn gái của mình, sao có thể gọi là lưu manh chứ?”
Trì Gia cắn cắn môi, nếu Cảnh Nhuế tiếp tục làm như thế, nàng sắp không nhịn nổi nữa rồi, nàng bắt lấy tay Cảnh Nhuế muốn kéo ra, kết quả thân thể mềm nhũn không có chút sức lực nào, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ kéo dài quyến rũ.
“Tôi lúc nào đồng ý làm bạn gái chị...”
“Tôi nói phải là phải.”
“Chị không nói lý.”
“Người không nói lý là em đấy.” Cảnh Nhuế đè lên thân thể Trì Gia: “Hôn chị xong là trở mặt, Trì Gia, tôi phải khiến em phụ trách đối với tôi...”
“Phụ trách thì phụ trách.” Mặt Trì Gia càng lúc càng đỏ, trái tim đập liên hồn, cuối cùng không kiềm chế được nữa, nàng vòng tay giữ chặt gáy Cảnh Nhuế, ngẩng đầu bắt đầu hôn cô.
Một cái hôn này, Trì Gia biết hôm nay mình khó lòng mà đi làm được, lúc này nàng đã hoàn toàn quên mất khái niệm thời gian rồi.
Dục vọng tràn lan.
Mấy tháng này, Trì Gia rất muốn cô, chỉ muốn cùng cô lăn giường, không phải nàng thích cảm giác được phóng túng như vậy, mà là thích được cùng cô phóng túng.
Sáng sớm, cảm xúc dâng trào, hứng thú dào dạt.
Lần gần đây nhất hai người lăn giường đã là đêm Giáng sinh năm ngoái, ấn tượng của Trì Gia rất sâu, lần đó nàng làm đến kiệt sức, hiện tại nhớ lại, có lẽ bọn họ là luyến tiếc nhau đều tiếc nuối lần cuối cùng đó.
Tuy vài tháng này bọn họ chưa từng đụng đến nhau nhưng động tác phối hợp với đối phương lại thuần thục nước chảy mây trôi như lúc trước. Khi hai người ở bên nhau, đoán chừng đời sống tình dục của bọn họ có thể hài hòa đến mức không thể hài hòa hơn.
Quần áo mới cởi được một nửa, chuông di động lại kêu không ngừng, kêu to đến mức khiến hai người tâm phiền ý loạn.
Cảnh nhuế nắm lấy tay Trì Gia không cho nàng lấy điện thoại, tiếp tục cởi áo ngủ của Trì Gia.
Trì Gia cũng không muốn dừng lại, nàng còn đang ôm mặt hồ ly tinh muốn tiếp tục hôn.
Nhưng môi còn chưa kịp chạm vào nhau.
Các loại âm thanh chói tai lại một lần nữa vang lên. Chuông điện thoại của hai người đồng thời vang lên, bầu không khí ái muội bị phá hỏng nghiêm trọng. Lúc đầu chỉ có một chuông di động vang lên, sau đó là cả hai di động cùng vang lên, khiến bọn họ không thể không chú ý tới...
Trì Gia bất đắc dĩ nói: “Nghe điện thoại trước đi.”
Buổi sáng hôm nay, mặc kệ Trì Gia và Cảnh Nhuế muốn làm chút gì đó nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa kịp làm.
Trì Gia bị công ty gọi điện thoại thúc giục liên tục, đành phải thành thành thật thật đi làm. Cảnh Nhuế vừa mới trở lại thành phố L, cô còn rất nhiều công vụ cần phải làm gấp, cho dù muốn nghỉ một ngày cũng rất khó.
Chẳng qua, sau này hai người bọn họ còn rất nhiều thời gian, còn rất nhiều chuyện có thể chậm rãi làm.
Nghĩ như vậy, Trì Gia và Cảnh Nhuế đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.
“Hôm nay tha cho em đấy.” Cảnh Nhuế hôn nhẹ lên môi Trì Gia: “Giờ tan tầm ngày mai tôi sẽ đến đón em, buổi tối ăn cơm cùng nhau nhé.”
Năm trước, cô mua một món quà định tặng Trì Gia, lúc này xem như có thể tặng được rồi.”
Thời tiết tháng tư mưa xuân rả rích không dứt, một lần mưa là mưa đến vài ngày cũng không thấy ngừng.
Giờ tan tầm, mưa đột nhiên nặng hạt hơn, Trì Gia đứng ở cửa bên dưới tòa nhà văn phòng, ngoan ngoãn chờ, nàng vốn rất ghét trời mưa, nhưng hôm nay đột nhiên lại có tâm tình thưởng thức cảnh mưa đêm.
Đầu đường có một cặp đôi yêu nhau cùng nhau che dù đi trên đường, bình thản và ấm áp. Trì Gia nhét tay vào túi áo để sưởi ấm, mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra xa xa, trong lòng rốt cục không còn cảm giác cô đơn này nữa.
Bóng đêm mơ hồ, mặt đất ướt sũng phản xạ lại ánh sáng đèn đường, Trì Già nhàm chán, lấy di động ra muốn chụp cảnh vật trước mắt, vừa vặn lúc này, người nàng đang chờ đợi đi vào trong ống kính của nàng.
Cảnh Nhuế mặc một thân quần áo màu đen rất có khí chất, cô che dù từ trong bóng tối đi tới, dáng vẻ xinh đẹp xán lạn hơn cảnh đêm trước mắt này rất nhiều.
Vừa nhìn thấy Cảnh Nhuế, Trì Gia cũng không nhận ra mình khóe miệng mình vô thức cong lên, nàng nhanh lẹ vỗ tay vài cái.
“Tiểu Gia.”
Người gọi Trì Gia chính là Tần Đông.
Lúc Trì Gia quay đầu lại, Tần Đông đưa cây dù trong tay mình cho Trì Gia: “Anh thấy em không cầm theo dù, em dùng dù của anh đi.”
“Không cần đâu, có người đến đón em rồi.” Từng vươn quá nhiều tay như vậy, người mà Trì Gia cảm thấy có lỗi nhất chính là Tần Đông, người khác thì thế nào cũng được nhưng mà nàng là lợi dụng anh ta.
“Là bạn trai sao?” Tần Đông ủ rũ nói, sau khi chia tay, anh ta vẫn luôn yên lặng chờ đợi Trì Gia, chờ đợi nàng thay đổi tâm ý, bởi anh ta vẫn luôn cảm thấy hai người bọn họ lúc đó quá vội vàng chia tay nhau, có lẽ bọn họ còn có một đường để trở lại bên nhau.
“Anh đừng chờ em nữa.” Tần Đông từng bước đi tới gần, Trì Gia cũng lùi từng bước, nàng do dự một lát, cuối cùng đành nói thẳng: “Em và cô ấy đã ở bên nhau rồi, em xin lỗi.”
Tần Đông nghẹn lời.
Mưa vẫn rả rích rơi.
Cảnh Nhuế đi đến bên cạnh Trì Gia, liếc mắt một cái tự nhiên cũng nhận ra người trước mặt này là Tần Đông, bạn trai cũ của Trì tiểu thư... Trên mặt Cảnh Nhuế không rõ là vui hay giận, cô chỉ kéo tay Trì Gia, nắm tay nàng trong lòng bàn tay mình, dịu dàng nói: “Đi thôi.”
Tần Đông ngẩn ngơ đứng tại chỗ, tuy rằng hai người đó đều là phụ nữ nhưng anh ta vẫn có thể nhìn ra điểm này...
Điều này vừa lúc giải thích tại sao Trì Gia đều thất thần mỗi khi vị Cảnh tiểu thư này xuất hiện.
Đi không được bao xa, Cảnh Nhuế buông bàn tay Trì Gia ra, nhất thời Trì Gia cảm thấy không quen cảm giác bàn tay trống vắng. Hơn nữa, nàng thật sự cảm giác được Cảnh Nhuế tức giận.
Hai người sóng vai đi cạnh nhau một lúc, Trì Gia chủ động mở miệng nói: “Tôi với anh ta chỉ vừa gặp nhau lúc tan tầm thôi...”
Cảnh Nhuế thản nhiên trả lời: "Ừ."
Có vẻ cô vẫn đang tức giận, Trì Gia mặt dày mày dạn chủ động nắm lấy tay Cảnh nhuế, năm đầu ngón tay đan xen vào ngón tay cô, cầm chặt, giống như những cặp đôi yêu nhau nắm tay nhau dạo phố.
Cảnh Nhuế dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn Trì Gia, đột nhiên cảm thấy lo lắng, lo lắng sau này Trì Gia lại quyết định lựa chọn yêu đàn ông mà bỏ rơi mình.
Có yêu mới có thể lo được lo mất.
“Sao vậy?”
Cảnh Nhuế muốn nói rồi lại thôi: “Chúng ta lên xe trước.”
Vừa mới lên xe, Trì Gia còn chưa kịp thắt dây an toàn đã bị Cảnh Nhuế kéo qua.
Ngay sau đó là một nụ hôn chiếm hữu nồng nhiệt, dồn dập hơn cả những giọt mưa bên ngoài cửa sổ xe.
Trì Gia nhắm mắt lại, xoay người để tư thế hôn của hai người thoải mái hơn, bị động để Cảnh Nhuế điên cuồng hôn, hai tay nàng ôm mặt Cảnh Nhuế, say mê hưởng thụ môi lưỡi đối phương chiếm hữu nàng.
Càng không có cảm giác an toàn thì lòng chiếm hữu lại càng lớn, cho dù là Cảnh Nhuế đối với Trì Gia hay là Trì Gia đối với Cảnh Nhuế, hai người bọn họ đều có cảm giác như vậy.
Một phút đồng hồ trôi qua, Cảnh Nhuế mới chậm rãi buông đôi môi Trì Gia ra: “Mặc kệ em tin hay không tin... Chị yêu em.”