“Ai làm cho ai phải cầu xin tha thứ còn chưa xác định đâu!” Lúc này cả người Trì Gia đều nằm ở dưới thân Cảnh Nhuế nhưng vẫn mạnh miệng nói, nhưng mà vấn đề lăn giường, nàng cũng không muốn chịu thua trước Cảnh Nhuế.
“Còn cãi bướng.” Cảnh Nhuế cúi đầu, chóp mũi cọ qua lại trên làn da mặt nhẵn nhụi của Trì Gia, môi mỏng hơi đóng mở, hơi thở nóng rực phun ra nuốt vào đến mị hoặc: “Đêm nay chị sẽ không tha cho em.”
Khuôn mặt, dáng cười, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng vô cùng gợi cảm, cho dù nhắm mắt lại, chỉ cần nghe Cảnh Nhuế thì thầm bên tai, nàng cũng không tự chủ được mà mặt đỏ tim đập.
“Chị cũng đừng mạnh miệng…” Trì Gia đỏ mặt, nàng híp mắt, ánh mắt vừa lúc liếc đến đôi môi đỏ mọng ướt át của Cảnh Nhuế, gấp không chờ nổi vội hôn lên.
Đêm nay, làm sao có thể không phát sinh chút chuyện gì chứ.
“Còn nói không câu dẫn em…” Trì Gia hôn Cảnh Nhuế, yết hầu tràn ra những thanh âm đứt quãng, vừa nhỏ nhẹ lại mềm mại: “Rõ ràng là luyến tiếc em… Còn dám đuổi em đi…”
Cảnh Nhuế nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trì Gia, cười nói: “Rõ ràng biết chị luyến tiếc em, em còn nói phải đi.”
Nghe thấy chính miệng Cảnh Nhuế nói luyến tiếc nàng, Trì Gia mới vừa lòng, nói: “Đều do em.”
Trì Gia cũng ỷ vào việc Cảnh Nhuế nuông chiều nàng nên thường xuyên đùa giỡn, miệng nói một đằng trong lòng nói một nẻo, nhưng trong lòng nàng hiểu được, Cảnh Nhuế thật sự đối xử rất tốt với nàng.
“Chị làm sao có thể đổ lỗi cho bảo bối của chị chứ.” Cảnh Nhuế cúi đầu hôn từng cái một lên môi Trì Gia.
Tuy lời nói buồn nôn, nhưng Trì Gia vẫn bị Cảnh Nhuế chọc cho buồn cười: “Hồ ly tinh…
"Thích không?"
“Ừm…” Dần dần, Trì Gia đã không muốn nói chuyện nữa, nàng hoàn toàn nhắm mắt lại, ôm lấy thân thể Cảnh Nhuế, tiếp tục chặn ngang miệng Cảnh Nhuế, gấp gáp hôn đến không thể nhịn được nữa.
Nàng đã hoàn toàn nghiện rồi, nghiện từ thân đến tâm.
Môi Cảnh Nhuế dính sát vào đôi môi Trì Gia, môi lưỡi triền miên đáp lại nàng một chút rồi lại né tránh, nhìn Trì tiểu thư phản ứng lại, xem ra đêm nay mình câu dẫn đúng chỗ rồi.
Trò lạt mềm buộc chặt này thật biết câu dẫn Trì Gia đến ngứa ngáy tâm can, mỗi lần nàng muốn hôn Cảnh Nhuế, hồ ly tinh lại cười xấu xa cố tình né tránh khiến nàng hôn vào khoảng không.
Nhìn người dưới thân gấp gáp như vậy, Cảnh Nhuế vẫn chỉ cười cười.
Trì Gia đỏ bừng mặt vốn muốn nổi giận nhưng lại chỉ si ngốc nhìn Cảnh Nhuế, nhìn đến kìm lòng không được ngây ngô cười cười.
Mỹ nhân quyến rũ ở cốt không ở da.
Cảnh Nhuế mới vừa tắm rửa xong, đầu tóc dài tán loạn, gương mặt sạch sẽ không trang điểm tinh xảo, tất cả đều đơn giản tùy ý, cho dù như vậy tất cả phong tình đều phát ra từ trong xương cốt đều khiến cho Trì Gia vẫn mê luyến như trước kia. Chẳng qua, có một hồ ly tinh xinh đẹp lại có nhiều hoa đào như vậy bên người, thật sự khiến người ta cảm giác không an toàn…
“Lời kia của em là mạnh miệng, lời này của chị gọi là tình thú, hiểu không?” Cảnh Nhuế ôn nhu vuốt ve tóc Trì Gia, thấy nàng thâm tình nhìn mình thì không nhịn được nữa, chủ động hôn lên mặt Trì Gia, dọc theo khóe miệng hôn đến cổ, nơi nàng thích được hôn nhất.
Cánh môi khẽ hút vào, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua.
Trì Gia hé mắt, nàng ngửa đầu cắn cắn môi, hơi thở nặng nề, ban đêm không gian vô cùng yên tĩnh, bởi vì Cảnh Nhuế tới gần, cảm giác tê dại khó chịu đánh thẳng vào trái tim.
“Dáng vẻ của em lúc này nói cho em biết, em rất muốn…” Cảnh Nhuế ghé sát tai Trì Gia, cắn nhẹ lên vành tai nàng, thổi khí nóng rực: “Em rất muốn chị làm em sao?”
“Mỗi lần chị đều nhiều lời vô nghĩa như vậy!” Trì Gia không được tự nhiên, mặt đỏ tai hồng mắng cô một câu, nàng nằm trên sô pha bắt đầu vặn vẹo thân thể, tự trách mình không chịu hăng hái tranh đấu, mỗi lần bị Cảnh Nhuế câu dẫn như vậy, nàng lại chuẩn xác ngoan ngoãn mắc câu.
Đêm nay rất dài.
Cảnh Nhuế nghĩ cái gì đến sẽ từ từ đến, bởi vì đùa giỡn cây bạch dương nhỏ mạnh miệng này cũng là một niềm vui: “Phải kiềm chế bản thân không câu dẫn em, em có biết việc đó khó khăn như thế nào?”
“Vậy chị cứ…” Trì Gia hàm hồ nói.
"Cái gì?"
Thừa dịp Cảnh Nhuế hơi lơi lỏng, Trì Gia đột nhiên xoay người, đảo khách thành chủ, đặt cô ở dưới thân mình, vui vẻ cười: “Chị nằm ở phía dưới đi, ngoan ngoãn câu dẫn em nhé.”
“Ngây thơ.” Cảnh Nhuê ung dung nằm bên dưới, tiếp tục trêu chọc người trước mắt: “Cho em nằm ở trên thì vạn năm em vẫn là người nhận.”
Lại bị Cảnh Nhuế châm biếm, Trì Gia thở hổn hển: “Cảnh Nhuế, em sẽ khiến chị phải khóc…”
Ở trước mặt Cảnh Nhuế, khí thế của Trì Gia luôn bị rớt mất một chút, có lẽ bởi vì tuổi tác, kinh nghiệm và sự trưởng thành đều cần thời gian để lắng đọng.
Trì Gia cảm thấy câu nói đó của mình rất khí thế, nhưng ở trong mắt Cảnh Nhuế giống như một con mèo xù lông đáng yêu vô cùng, Cảnh Nhuế cong môi mỉm cười, ánh mắt mị hoặc nói: “Em có cái năng lực kia sao?”
Trì Gia ôm chặt cơ thể Cảnh Nhuế nằm trên sô pha, nàng cảm thấy mình rất có lợi thế để bắt nạt Cảnh Nhuế, dù sao cách ăn mặc này của Cảnh Nhuế không khác gì dụ dỗ người bắt nạt.
Trì Gia chống vai Cảnh Nhuế, dây áo ngủ bị nới lỏng rơi xuống, cảnh xuân vô hạn bày ra trước mắt. Nàng dừng lại một chút, rồi áp khuôn mặt nhỏ nóng bừng xuống dưới, lưu luyến.
Cảnh Nhuế nằm ngửa trên ghế sô pha, ngực phập phồng từng chút một, hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn đầu sô pha bên kia.
Trì Gia thật sự rất nghiêm túc…
Chìm vào trong cảnh xuân bên dưới.
Cảnh Nhuế nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ đến Trì Gia, khóe môi cong lên, cổ họng ngẫu nhiên phát ra những tiếng rên rỉ.
Cảm xúc vui sướng đó chỉ có nàng mới có thể cho cô.
“Em cảm thấy chị còn gấp gáp hơn so với em.” Trì Gia lại xuất hiện từ bên dưới thân Cảnh Nhuế, cố gắng dùng lý trí để phân tích: “Phụ nữ ba mươi như lang như hổ, chẳng phải chị giống như vậy sao, khẳng định so với sói bình thường, chị còn muốn hơn …”
Ba mươi tuổi là đề tài nhạy cảm.
“Nói linh tinh cái gì thế, chị chưa đến ba mươi tuổi.” Cảnh Nhuể với tay sang một bên rút khăn giấy lau miệng giúp Trì Gia.
Trì Gia bỗng nhiên đỏ mặt, không yên lòng nói: “Chị cũng đã hai mươi chín rồi.”
“Thì sao...” Cảnh Nhuế cọ cọ chóp mũi Trì Gia, thở dốc nói: “Em chê chị già sao?”
Hương thơm gần trong gang tấc thấm vào từng thớ ruột gan, Trì Gia không có tâm trí nào để nói chuyện nữa, hai mắt nàng mơ màng, dâng đôi môi ướt át lên để kết thúc câu chuyện phiếm.
“Chúng ta lên trên giường đi.” Trì Gia vuốt vuốt cánh tay Cảnh Nhuế, bây giờ chưa đến tháng tư, nhiệt độ ban đêm xuống hơi thấp, nàng sợ cô cảm lạnh.
Cảm nhận được Trì Gia ôn nhu săn sóc, Cảnh Nhuế đỏ ửng mặt, vén tóc nàng lên, hôn nhẹ: “Chị không muốn động, em cõng chị đi.”
“Chị thật nhiều chuyện.” Trì Gia ngoài miệng ghét bỏ nhưng trong lòng đã muốn cười thành tiếng, nàng khom người cõng Cảnh Nhuế.
Cõng Cảnh Nhuế lên, Trì Gia đột nhiên nhớ tới chuyện cũ, giống với Cảnh Nhuế, nàng cũng muốn làm những chuyện mà trước kia đã từng làm, nhưng dưới thân phận người yêu của nhau.
Vẫn là căn phòng quen thuộc, vẫn là chiếc giường quen thuộc.
Trì Gia vừa đặt Cảnh Nhuế lên giường, thân mình cũng bị kéo ngã ra giường...
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai người trằn trọc triền miên, trong phòng ngủ, tiếng rên rỉ vang lên không ngừng nghỉ. Đêm nay, bọn họ đã trao cho nhau tất cả mà không cần phải suy tính gì.
Chẳng qua Trì Gia chỉ đắc ý được ba giây, cuối cùng vẫn là cắn môi níu chặt chăn, bị Cảnh Nhuế bắt nạt đến mức không còn sức lực phản kháng.
Sau lần này, Trì Gia đã hoàn toàn tin tưởng, những gì mà Cảnh Nhuế từng nói qua, cho tới bây giờ cô chưa từng chỉ thuận miệng nói cho xong.
Trì Gia mềm nhũn nằm liệt ở trên giường, sắc mặt đỏ ửng, thần trí vẫn còn chưa thoát khỏi khoái cảm như nước cuộn trào lên.
Cảnh Nhuế cũng hao hết sức lực, cô ôm chặt lấy thân thể Trì Gia, ngay cả nói chuyện cũng phải dùng sức nhưng vẫn cố ý hỏi Trì Gia: “Em còn muốn nữa không?”
Trì Gia giống như một con mèo mệt mỏi, tựa vào lòng ngực Cảnh Nhuế, mắng một câu: “Không có sức lực nữa, em phục chị rồi, chị là tốt nhất...”
Cảnh Nhuế cười khẽ, vén tóc Trì Gia lên, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi nàng, không tiếp tục giày vò nàng nữa, chỉ đơn thuần muốn hôn người mình yêu.
Trì Gia lại mềm nhũn chìm đắm trong nụ hôn mềm mại của hồ ly tinh, nàng cũng dịu dàng đáp trả lại, vừa hôn vừa mỉm cười. Môi của Cảnh Nhuế ngọt hơn cả kẹo, nhấm nháp bao nhiêu cũng không đủ.
Trên chiếc giường này, hai người bọn họ đã từng làm rất nhiều lần nhưng hết thảy những gì diễn ra đêm nay, đều rất xa lạ với Trì Gia, là một loại cảm giác ngọt ngào xa lạ chưa từng có.
Sự ngọt ngào này là nàng và Cảnh Nhuế cùng nhau bắt đầu một lần nữa, nàng hy vọng tương lai có thể tiếp tục mãi như thế này. Đây có phải là một hy vọng xa vời không?
“Em lại thất thần rồi.” Cảnh Nhuế ôm mặt Trì Gia, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cô ngắm nhìn Trì Gia nhiều thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Trì Gia ôm Cảnh Nhuế, cọ cọ trong lòng ngực cô, nén giận nói: “Ở bên cạnh chị, em luôn không có cảm giác an toàn.”
“Vì sao?”
Trì Gia ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nhuế, nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ do dáng vẻ hồ ly tinh của chị.”
“Có người nói bạn gái của mình như vậy sao?” Cảnh Nhuế tựa vào trán Trì Gia, thì thầm nói: “Chị còn đang sợ em chạy theo người khác đây...”
Trì Gia mím môi nở nụ cười, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay nàng và cô dán vào nhau, mười ngón tay đan xen vào nhau, quấn lấy Cảnh Nhuế hỏi: “ Em rất tò mò không biết chị thích em ở điểm nào?”
“Vậy em thích chị ở điểm nào?” Cảnh Nhuế cũng hỏi ngược lại nàng.
Trì Gia lại đùa giỡn: “Em sao... Có lẽ do em mắt mù mới thích chị.”
“Mạnh miệng, tính cách xấu, không thèm nói đạo lý, động một chút là giận dỗi, vừa ngốc lại còn nhát gan...” Cảnh Nhuế từ từ chậm rãi kể ra một đống điểm xấu của Trì Gia, sau đó mượn câu nói của Trì tiểu thư mà nói: “Có thể do chị mắt mù mới nhìn trúng em.”
“...” Quả nhiên cách giao tiếp của nàng và Cảnh Nhuế không giống với những cặp đôi yêu nhau bình thường.
Trì Gia lại đấu võ miệng với Cảnh Nhuế một lúc, người khác nói chuyện yêu đương thì lúc nào cũng dùng những lời ngọt ngào, đến bọn họ, thì không chọc tức nhau thì không thoải mái.
Cãi nhau thì cãi nhau nhưng lúc đi ngủ, Trì Gia vãn mặt dày dính như keo da trâu mà ôm Cảnh Nhuế ngủ.
Trì Gia như vậy, Cảnh Nhuế cầu còn không được.
Lăn giường đến nửa đêm mới đi ngủ, kết quả, ngày hôm sau Trì Gia lại đi làm muộn.