Ngươi Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 68:




Cảnh Nhuế nắm thật chặt tay Trì Gia, lại nở một nụ cười mê đảo chúng sinh: “Mời mọi người chậm rãi dùng cơm.”
Trì Gia cảm thấy ánh mắt tất cả đàn ông xung quanh đều đặt trên người bạn gái nàng, khiến nàng gấp đến độ phải nhéo nhéo một cái vào lòng bàn tay Cảnh Nhuế, lại một lần nữa dùng ánh mắt hung hăng ra hiệu.
Cảnh Nhuế rũ mắt nhìn chằm chằm Trì Gia, cô cong khóe môi, cũng chỉ có Trì Gia mới hiểu được tình ý trong nụ cười ngọt ngào này.
Nháy mắt, Trì Gia có một loại xúc động muốn lôi kéo tay Cảnh Nhuế trực tiếp đặt lên trên bàn tiệc, sau đó công khai tuyên bố trước mắt tất cả mọi người ở đây rằng vị đại mỹ nữ này chính là bạn gái của mình.
Nếu Trì Gia thật sự làm như vậy, ngược lại Cảnh Nhuế lại càng vui vẻ, nhưng lo lắng đến cảm xúc của Trì Gia, cô cũng không vội vàng công khai mối quan hệ này.
Xúc động lướt qua giây lát, cuối cùng Trì tiểu thư vẫn lựa chọn giấu kín.
Nàng chỉ lặng yên không một tiếng đưa mà liếc mắt đưa tình.
Nhưng mà một ánh mắt kia khiến cho tâm Trì Gia khó có thể bình tĩnh được, dưới mặt bàn, nàng lôi kéo tay Cảnh Nhuế sờ soạng một lượt mới tâm không cam tình không nguyện buông ra, để cho Cảnh Nhuế rời đi.
“Tôi không nghe lầm chứ, cô ấy mới nói là bạn gái sao?”
“Đoạt phụ nữ với đàn ông còn chưa tính, bây giờ còn phải đoạt phụ nữ với phụ nữ sao?”
“Ôi…”
Mấy người chạm cốc rượu với nhau, một đám thổn thức thở dài, vẫn chưa thoát ra khỏi tình huống bất ngờ vừa rồi.
Chỉ có Trì Gia không nói gì, nàng cúi đầu nhìn di động si mê cười, trên màn hình là cuộc nói chuyện của nàng và Cảnh Nhuế, lúc Cảnh Nhuế xoay người đi đã nhắn tin cho nàng: Bảo bối, chị ở trên lầu chờ em.
“Chị Tiểu Gia, cụng ly.”
“Tôi không uống, các cậu ăn nhanh đi, đừng mải mê nói chuyện nữa.” Trì Gia vừa đọc được tin nhắn của Cảnh Nhuế ‘Chị ở trên lầu chờ em’, thì tâm trí đã sớm bay xa, bắt đầu thúc giục mọi người.
“Lát nữa chúng ta đi Karaoke chứ?”
Trì Gia chế giễu nói: “Bằng cái giọng hát nát kia của cậu sao, vì sao cậu phải chấp nhất với việc chế tạo ra một bài hát tạp âm như vậy chứ?”
“Vậy chúng ta đi massage chân chứ?”
“Cậu bằng này tuổi rồi còn đi massage chân cái gì chứ, có thời gian thì về nhà ngâm chân dưỡng sinh đi…”
“Chị Tiểu Gia, ăn một bữa cơm của chị, chị cũng không cần nói lời tổn thương chúng tôi vậy chứ.”
“…”
Chẳng qua, ngày thường mọi người đã quen dùng lời nói tổn thương lẫn nhau rồi nên cũng không cảm thấy gì, ngược lại tôi một câu anh một câu, cuộc nói chuyện trên bàn cơm lại càng thêm vui vẻ, hài hòa.
Khi bữa tiệc kết thúc, Trì Gia chuẩn bị thanh toán tiền, kết quả…
“Hôm nay là sinh nhật của ngài, bà chủ của chúng tôi cố ý dặn dò miễn phí bữa tiệc ngày hôm nay của các vị, còn nữa…” Lúc nhân viên phục vụ nhìn Trì Gia, nụ cười trên mặt vô cùng ẩn ý, sau đó tiến đến bên tai Trì Gia, nhỏ giọng nói: “Về sau chỉ cần ngài đến đây ăn cơm, đều trực tiếp ghi nợ vào sổ sách của bà chủ.”
“Sinh nhật còn có thể ăn miễn phí sao, tốt như vậy sao?” Mấy người khác tự nhiên không rõ nội tình, cũng không biết đãi ngộ này chỉ có vợ của bà chủ mới có
Cơm nước xong, Trì Gia gấp không chờ nổi đuổi đàn bóng đèn này đi, nếu sớm biết Cảnh Nhuế trở về sớm như vậy, nàng đã không mời bữa cơm ngày hôm nay rồi.
Văn phòng ở trên lầu ba, cũng là nơi mà Trì Gia vô cùng quen thuộc, nàng đã đến đây bao nhiêu lần chính nàng cũng không nhớ rõ được, chỉ nhớ rõ lúc trước nơi này là nơi bắt đầu ‘ác mộng’ của nàng.
Trước kia Cảnh Nhuế giày vò nàng như thế nào vẫn còn rõ ràng trước mắt. Nếu để nàng lựa chọn người đáng ghét nhất trong số những người đáng ghét thì trăm phần trăm Trì Gia sẽ chọn Cảnh Nhuế.
Trì Gia tùy tiện gõ cửa hai cái, sau đó đẩy cửa ra, nhìn về phía bàn làm việc trong phòng. Hình như Cảnh Nhuế đang rất bận.
Cảnh Nhuế ngẩng đầu lên: “Nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao?”
“Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi…” Trì Gia chậm rãi đi đến trước mặt Cảnh Nhuế, ánh mắt vẫn nhìn cô không rời, có lẽ do Cảnh Nhuế quá vội vàng trở về cho nên quần áo trên người cũng chưa kịp đổi.
Một thân trang phục đứng đắn mặc trên người rõ ràng phải thuộc về loại cấm dục thế nhưng khi mặc trên người Cảnh Nhuế, Trì Gia một chút cũng không cảm thụ được loại cấm dục đó, ngược lại có cảm giác giống như là giấu đầu hở đuôi.
Mặc kệ Cảnh Nhuế ăn mặc đứng đắn như thế nào, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, Trì Gia đều cảm thấy giây tiếp theo rất có thể Cảnh Nhuế sẽ cởi quần áo đến câu dẫn nàng.
Loại chuyện này, Cảnh Nhuế không phải là không dám làm.
Quả nhiên, giây tiếp theo…
“Lại đây.” Cảnh Nhuế cười cười lôi kéo tay Trì Gia qua, để cho nàng ngồi trên đùi cô, tay Cảnh Nhuế bò lên vòng eo nhỏ của Trì Gia, mũi ngửi mùi hương như có như không trên người nàng, cô nhớ rõ bình thường Trì tiểu thư không quá yêu thích dùng nước hoa.
Tư thế này, tức khắc khiến cho bầu không khí thay đổi.
“Làm gì vậy…” Trì Gia than nhẹ một câu, nàng hơi vặn vẹo ngồi trên đùi Cảnh Nhuế, đây là phản ứng theo thói quen, trong lòng vừa ngượng ngùng lại vừa ngọt ngào.
Cảnh Nhuế cũng thích Trì Gia như vậy, càng như vậy, ngược lại cô càng cảm thấy nàng đáng yêu như thế nào.
Hôm nay Trì Gia không còn cố ý ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, từ đầu đến chân, thay đổi thành một bộ váy dài bình thường ít khi mặc, đi vào đôi giày cao gót ít khi đi, trên người tràn ngập hương vị nữ tính, đặc biệt khí tràng nữ vương cũng toàn bộ kích phát trước mặt hồ ly tinh nhà nàng.
Vài ngày không gặp, vừa gặp mặt đã muốn làm rất nhiều chuyện tình. Huống chi, hai người cũng đều không hiểu rụt rè là cái gì…
Cảnh Nhuế vươn tay vén tóc dài Trì Gia lên, chóp mũi tham lam cọ lên vành tai hơi lạnh của nàng, ngửi mùi nước hoa trên người nàng.
Mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng nhưng thấm tới từng thớ ruột gan.
Cô dán vào bên tai Trì Gia, thổi một hơi khí nóng rực, ám muội nói nhỏ: “Tiểu hồ ly tinh, ăn mặc xinh đẹp như vậy, có phải đêm nay muốn câu dẫn chị đúng không?”
Trì Gia muốn nói, bây giờ rốt cuộc là ai đang câu dẫn ai đây?
Bàn về lẳng lơ câu dẫn, Trì Gia tuyệt đối mặc cảm ở trước mặt Cảnh Nhuế, người phụ nữ này, bất kỳ lời nói buồn nôn nào cũng có thể nói ra miệng, chuyện buồn nôn nào cũng có thể làm được.
“Trở về sớm cũng không nói cho em biết.” Trì Gia mở miệng nói, dường như đang cố ý chuyển đề tài nhưng dưới sự trêu chọc bởi hơi thở của Cảnh Nhuế, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được mặt mình càng lúc càng nóng, tâm tư cũng bắt đầu xao động bất an.
“Vừa xuống máy bay đã chạy tới tìm em, em còn không vừa lòng sao?” Hai tay Cảnh Nhuế ôm lấy thân thể Trì Gia, nhìn vào đôi mắt nàng, lại sợ nàng lạnh nhạt với mình, vì thế chậm rãi nói: “Chị còn nhớ rõ ngày hôm trước, ai nói nhớ chị muốn chị trở về?”
Trì Gia nhịn không được mím môi mỉm cười, kỳ thật trong lòng hận không thể mỗi ngày đều bị Cảnh Nhuế câu dẫn như vậy, hơn nữa mấy ngày nay ngoan cố cùng Cảnh Nhuế, chịu đựng không chịu gặp mặt, trong lòng nàng đã nghẹn khuất muốn chết.
“Chẳng lẽ chị không nhớ em sao?” Trì Gia nói xong câu này, ngay cả nàng cũng cảm thấy buồn nôn.
Cảnh Nhuế cúi đầu hôn lên môi Trì Gia, hai cánh môi mềm mại dán sát vào nhau, ngọt ngào ngấm sâu vào thân thể: “Nhớ.”
Trì Gia cảm thấy ở Cảnh Nhuế, tác phong quyến rũ này đến từ khí chất bên trong xương cốt, thậm chí thẩm thấu từ ánh mắt ra. Mỗi lần nàng và Cảnh Nhuế thân mật đối diện nhau, loại quyến rũ này, trực tiếp câu tâm của nàng đi rồi.
Lại tưởng tưởng đến lúc nãy ở dưới lầu, một ánh mắt của Cảnh Nhuế mê hoặc đám người kia đến thất điên bát đảo, trong lòng Trì Gia không hiểu sao lại cảm thấy chua, nàng né tránh môi của Cảnh Nhuế đang thăm dò hôn mình.
“Hử?”
“Vừa nãy ở dưới lầu, chị lại khắp nơi câu dẫn người.”
“Cái gì kêu lại, chị câu dẫn ai em không biết sao?” Cảnh Nhuế nhíu mày, cô nâng cằm Trì Gia lên, động tác này đặc biệt gợi cảm, như vậy khiến cô cảm thấy Trì tiểu thư vô cùng mềm mại, làm cho người ta nhìn là muốn bắt nạt.
“Ánh mắt bọn họ đều nhìn chị!” Trì Gia ích kỷ nói.
“Chuyện này cũng có thể trách chị được sao?”
“Ai cho phép chị…” Trì Gia càng nghĩ càng không tìm được ký do, cuối cùng chỉ có thể hung hăng nghẹn xuống mà nói một câu: “Ai cho phép chị cười giống như hồ ly tinh như vậy.”
“Em thật sự ngang ngược không nói lý.” Cảnh Nhuế cười cười bình phẩm về Trì Gia, ngữ khí vô cùng nuông chiều dung túng, nói xong, cô nhịn không được rũ mắt, tiếp tục dán lên môi Trì Gia, nghiêm túc hôn nàng.
Không gian thoáng chốc im lặng.
“Ừm…” Trì Gia hơi ngửa đầu ra đằng sau, ngay sau đó, bật người lại hung hăng cường thế mà dịu dàng hôn môi Cảnh Nhuế, rồi rất nhanh tước vũ khí đầu hàng, chủ động mở hé môi phối hợp với Cảnh Nhuế.
Trì Gia ngồi trên đùi Cảnh Nhuế, cúi đầu ngậm lấy môi cô, gấp không chờ nổi mà hôn cô, bản tính lộ rõ, hai cái tay vốn còn ôm ở hai đầu vai Cảnh Nhuế, bắt đầu chậm rãi di chuyển lên mặt cô, vừa vuốt ve vừa dùng môi lưỡi mà đòi lấy ngọt lành từ cô.
Nhớ nhung đề hóa thành nụ hôn môi sâu triền miên dây dưa không dứt, hai người bọn họ quả nhiên phù hợp với câu nói ít làm nhiều.
“Chị sẽ dành cuối tuần này để ở bên em.” Cảnh Nhuế dán sát vào trán Cảnh Nhuế, đứt quãng hôn, nói.
“Thật sao?”
“Ừm…” Cảnh Nhuế xoa nhẹ hai má Trì Gia, ẩn ý nói: “Nợ nần mấy ngày này cộng lại, tất cả đều bồi thường thật tốt cho em.”
Trì Gia cảm thấy thỏa mãn cười cười, ánh mắt đảo quanh đôi môi mềm mại ướt át của cô, không nhịn được lại vùi đầu xuống tiếp tục hôn, chậm rãi nhấm nháp.
Bị hôn đến lúc chuyển sang động tình, lòng bàn tay Cảnh Nhuế thăm dò lần tìm đến bụng Trì Gia, nhẹ nhàng vỗ về, từng chút một đi xuống, lòng bàn tay vừa vặn đặt ở trên đùi Trì Gia, đầu ngón tay chạm đến đùi non.
Thân mình Trì Gia cũng hơi banh ra một chút, nàng cũng dự đoán được sẽ đến bước này, nàng bắt lấy tay Cảnh Nhuế, thẹn thùng nói: “Còn đang ở văn phòng…”
Cảnh Nhuế hôn lên phía sau vành tai Trì Gia, cười nói: “Cũng không phải lần đầu tiên làm ở đây.”
Hai má Trì Gia nóng lên, những hình ảnh mặt đỏ tim đập lần đó hai người làm trên bàn làm việc, đến bây giờ vẫn còn rất mới mẻ trong đầu nàng.
“Không được, chị trước giúp em chỗ kia đi…”
“Được, đều nghe theo em.” Cảnh Nhuế hôn nhẹ lên mặt Trì Gia, bổ sung một câu: “Dù sao, đêm nay em cũng trốn không thoát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.