Ngươi Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 82:




“Chúng ta nhỏ giọng một chút…”
Trì Lệ Thư chỉ thẹn thùng cười cười, coi như đồng ý.
Động tác rất quen thuộc mà dịu dàng.
Ánh sáng dìu dìu từ đèn ngủ hắt lên mặt, hiện giờ khi bọn họ cười rộ lên, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng từng nếp nhăn nơi khóe mắt của đối phương.
Cũng đúng, lại thêm vài năm nữa bọn họ đều qua cái tuổi năm mươi, cho dù bọn họ có chăm chỉ bảo dưỡng như thế nào thì cũng khó tránh khỏi những dấu vết của năm tháng hằn trên cơ thể. Suốt hai mươi năm ở bên nhau, từ tình bạn đến tình yêu rồi sắp tới sẽ là tình thân, tất cả đều là những hồi ức không thể quên được.
“Mấy năm nay mình phải uất ức nhiều rồi.” Bọn họ rõ ràng yêu nhau nhưng cũng không dám công khai.
“Có cái gì mà uất ức chứ, chúng ta hạnh phúc là được.” Dương Lộ lại cảm thấy rất thoải mái, bà ấy nói đùa: “May mắn mình không định cất giấu tôi cả đời.”
Trì Lệ Thư nhẹ nhàng dán môi lên môi Dương Lộ. Điều may mắn chính là, ở cái tuổi này rồi, bỏ qua những điều vụn vặt trong cuộc sống, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được rằng thì ra tình yêu vẫn luôn tốt đẹp như vậy.
Bên ngoài một đêm gió tuyết, trong phòng ấm áp vây kín người.
Về nhà mấy ngày, tối hôm qua là tối mà Trì Gia ngủ ngon nhất, bởi vì gánh nặng lớn nhất trong lòng nàng đã được bỏ xuống. Khoái cảm vừa qua, Trì Gia ngủ thẳng một giấc đến sáng sớm mà vẫn còn uể oải nằm trên giường.
Trì Gia mở to hai mắt, Cảnh Nhuế vẫn còn đang vùi đầu ngủ trong lòng ngực nàng. Trì Gia nhận ra tối hôm qua nàng giày vò Cảnh Nhuế quá mức, thành ra sáng nay cả hai người đều mệt mỏi không tài nào dậy được.
Tám giờ sáng.
Trì Gia không đánh thức Cảnh Nhuế dậy, mà nằm yên ở trên giường đưa mắt nhìn căn phòng quen thuộc, lại nhìn người mình yêu nhất đang nằm trong lòng ngực mình, nàng bất giác nở nụ cười, cuối cùng hết thảy đều tốt đẹp một cách kỳ diệu.
“Mấy giờ rồi?” Cảnh Nhuế cựa quậy từ trong lòng ngực Trì Gia tỉnh dậy.
“Vẫn còn sớm, chị ngủ tiếp đi.”
Cảnh Nhuế vươn tay sờ sang bên canh lấy di động xem: “Đã tám giờ rồi.”
“Không sao đâu, chị ngủ đi.” Trì Gia cầm lấy di động trong tay Cảnh Nhuế đặt sang một bên, cười cười hôn lên khóe miệng Cảnh Nhuế mấy cái: “Lúc nào ăn sáng, em sẽ gọi chị rời giường.”
“Xem ra hôm nay tâm trạng của em rất tốt.” Vốn dĩ Cảnh Nhuế còn đang buồn ngủ nhưng sau khi bị Trì Gia hôn hai cái, đầu óc cô đã hoàn toàn thanh tỉnh, cô vươn tay xoa xoa hai bên má Trì Gia: “Sáng sớm đã quan tâm chị như vậy.”
Trước kia Cảnh Nhuế rất nóng nảy nhưng khi ở trước mặt Trì Gia, tính tình của cô đã được mài dũa cận thận, tốt hơn nhiều rồi. Mỗi lần cô rời giường rất dễ nổi cáu, kết quả lúc Trì tiểu thư rời giường còn cáu kỉnh hơn cả cô, buổi sáng lần đó hai người đã cãi vã một trận cũng chỉ vì chuyện rời giường.
Cứ như vậy, Trì Gia cảm thấy nàng và Cảnh Nhuế không chia tay nhau được thì quả thật đúng là một kỳ tích. Cẩn thận phân tích lại thì có lẽ là bởi vì hai người bọn họ quá hiểu nhau, luôn đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành. Cho dù có mâu thuẫn cũng không bao giờ để qua một đêm, đêm đó sẽ đơn giản mà thô bạo giải quyết ngay trên giường.
“Vậy chị cần phải cố gắng quý trọng, cơ hội như vậy không có nhiều đâu.” Trì Gia khẽ cười, nói, nàng vô cùng tự giác biết Trì đại tiểu thư nàng không dính líu đến đức tính hiền thục dịu dàng chút nào cả.
“Một tháng có thể có một lần như thế này, chị rất thỏa mãn.”
“Bình thường, mỗi khi em rời giường, em cáu kỉnh đến vậy sao?”
“Em nói xem?”
Trì Gia nghĩ nghĩ, bàn tay vuốt ve eo Cảnh Nhuế: “Về sau, em sẽ cố gắng dịu dàng với chị hơn.”
Cảnh Nhuế ôm Trì Gia, giả vờ làm nũng nói: “Có quỷ mới tin em.”
Trì Gia lại gần hôn lên môi Cảnh Nhuế một cái, bao nhiêu nhớ nhung cũng không đủ. Hai ngày nay hai người được ở bên cạnh nhau, tâm trạng nàng rất tốt.
Cảnh Nhuế xoay người đè Trì Gia lại, lòng bàn tay vuốt ve da thịt Trì Gia từ trên xuống dưới: “Tiểu hồ ly tinh, muốn bị chị giày vò đúng không?”
“Chán ghét, không nói đùa nữa.” Trì Gia rốt cục bớt phóng túng lại, nàng bắt lấy cái tay hạnh kiểm xấu của Cảnh Nhuế, đứng đắn nói: “Chị mệt thì ngủ tiếp đi, em sẽ gọi chị muộn hơn một chút.”
“Không ngủ nữa.” Cảnh Nhuế ngồi dậy, nghiêm mặt nói: “Lần đầu tiên đến nhà em, tốt xấu gì chị cũng nên để mẹ em có ấn tượng thật tốt về chị.”
Trì Gia nằm trên giường, liếc mắt nhìn Cảnh Nhuế: “Chị không thấy sao, mẹ em có ấn tượng rất tốt về chị đấy, bà ấy hận không thể nhận chị làm con gái ngay lập tức.”
“Em nhìn xem ánh mắt của mẹ em thật tốt, nào giống em, có một người phụ nữ hoàn nữ như chị cầu hôn mà em còn không đồng ý.” Cảnh Nhuế rũ mắt quở trách Trì Gia.
“Ôi, em chưa thấy ai không biết xấu hổ như chị đâu.” Trì Gia cong môi cười, nàng giơ chân đạp nhẹ Cảnh Nhuế một cái.
Cảnh Nhuế bắt lấy chân Trì Gia, vỗ vỗ nhẹ: “Rời giường thôi.”
Sau khi rời giường thay quần áo xong, Trì Gia mở cửa ra, trong phòng khách vẫn yên tĩnh, cửa phòng Trì Lệ Thư đóng chặt, bình thường vào giờ nàng, lẽ ra bữa sáng đã ở trên bàn rồi.
Trì Gia còn tưởng rằng mẹ nàng dậy sớm đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, nàng đang muốn đi qua thử gõ cửa thì đúng lúc Trì Lệ Thư mở cửa ra.
Hai người đồng thời hoảng sợ.
"Mẹ, mẹ còn chưa dậy sao."
"Ừ… Dậy muộn."
Ánh mắt Trì Gia khẽ liếc một cái, vừa vặn nhìn thấy một dấu vết mờ mờ không lớn không nhỏ ở cổ mẹ nàng, nàng lập tức hiểu ra cái gì đó, trong lòng nháy mắt túng quẫn: “Chuyện kia… Con và Cảnh Nhuế đi mua bữa sáng, nếu mẹ chưa ngủ đủ thì cứ ngủ tiếp đi.”
Hai người lại ở quê chơi thêm vài ngày.
Ngày Trì Gia chuẩn bị rời nhà đi thì đã là mùng mười tháng giêng.
Trì Lệ Thư vốn định giữ Trì Gia và Cảnh Nhuế ở nhà chơi qua tết nguyên tiêu rồi mới đi, nhưng công việc của Cảnh Nhuế quá bận rộn mà ngày nghỉ của Trì Gia cũng sắp hết.
Nếu là trước đây, Trì Gia chắc chắn sẽ dùng cả kỳ nghỉ đông để ở bên cạnh Trì Lệ Thư, sợ bà ấy cô đơn, nhưng lúc này đã không giống với trước kia, nàng thấy mẹ nàng và dì Dương ở bên nhau nhiều năm như vậy nhưng vẫn rất ân ái thì hiểu rằng mình đã lo xa rồi.
Nhưng nói đến cùng, trong lòng Trì Lệ Thư vẫn không nỡ rời xa con gái, cho nên trước khi rời đi, bà ấy còn lôi kéo Cảnh Nhuế dặn dò nọ kia, nhờ cô nhất định phải chăm sóc Trì Gia thật tốt.
Cảnh Nhuế tự nhiên đều đáp ứng từng cái một.
***
Quãng đường tương lai của nàng và Cảnh Nhuế thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Trì Gia.
Không có sóng lớn cũng không có gì phức tạp, chỉ thỉnh thoảng có vài trận cãi vã ầm ĩ nho nhỏ, cuộc sống bình thản nhưng không nhạt nhẽo, bởi vì chỉ cần được ở bên nhau, cuộc sống của hai người bọn họ chưa bao giờ thiếu ngọt ngào ôn nhu.
Cứ như vậy, ba năm qua đi.
Tại tòa nhà văn phòng của công ty thiết kế AS.
"Chào giám đốc Trì…”
“Xin chào.” Trì Gia mặc một thân quần áo công sở thành thục, tay cầm một ly latte, chân đạp giày cao gót mạnh mẽ vang dội bước vào văn phòng, xử lý công việc đâu vào đấy.
Hai mươi tám tuổi, Trì tiểu thư rốt cuộc cũng ngồi được vị trí mà nàng muốn, từ một ô bàn làm việc nho nhỏ chuyển tới văn phòng riêng, từ một nhân viên nho nhỏ leo lên chức giám đốc thiết kế, nàng đã trả giá không ít mồ hôi và sức lực.
Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao Trì Gia phải chạy đua mạnh mẽ trong sự nghiệp như vậy, bởi lẽ Trì Gia vốn đã có sự nghiệp vững vàng rồi. Có lẽ bởi vì nàng muốn yên tâm thoải mái nhận lời cầu hôn của Cảnh Nhuế. Bạn gái của nàng giỏi giang, ưu tú như vậy, nàng không có lý do gì để không cố gắng làm việc chăm chỉ.
Nói đến chuyện cầu hôn, trong ba năm này, Cảnh Nhuế đã cầu hôn Trì Gia không dưới năm lần, lễ tình nhân cũng đã cầu hôn, những ngày kỷ niệm lại càng không thể thiếu.
Tuy Cảnh Nhuế hiểu rõ, tạm thời Trì Gia chưa có dự định kết hôn, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc năm nào cô cũng cầu hôn Trì Gia một cách lãng mạn nhất, lý do rất đơn giản, bởi vì tiểu hồ ly tinh nhà cô thích.
Hiện giờ cũng không có mấy người yêu thương vợ mình như Cảnh tiểu thư.
Gần tới giờ tan tầm, Trì Gia liên tục nhìn thời gian vài lần, lại thưởng thức hộp quà nhỏ trong tay, nàng mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương định chế riêng, là nhẫn cầu hôn, trên nhẫn có khắc tên viết tắt của nàng và Cảnh Nhuế.
Hôm nay là ngày kỷ niệm, là ngày kỷ niệm năm năm chính thức ở bên nhau của hai người bọn họ.
Lúc trước khi Trì Gia nghe nói mẹ nàng và dì Dương đã ở bên nhau được tám năm, nàng còn cảm thấy tám năm thật là lâu, hiện giờ nàng và Cảnh Nhuế bất giác đã ở bên nhau được năm năm, tình yêu của hai người bọn họ được coi là tình yêu lâu dài.
Trì Gia khẽ cười đầy ẩn ý nhìn nhẫn kim cương trong tay, Cảnh Nhuế khẳng định không bao giờ đoán được rằng ngày kỷ niệm năm nay cô sẽ nhận được một bất ngờ lớn.
Ngày hôm nay, Trì Gia quyết định sẽ không tiếp tục giày vò Cảnh Nhuế nữa mà đồng ý lời cầu hôn của cô.
Cốc cốc cốc…
“Vào đi.”
Thư ký cầm công văn đi vào văn phòng: “Giám đốc Trì, đây là bảng công tháng trước.”
“Ừ, để đây đi.”
Kim đồng hồ vừa đến năm giờ ba mươi phút, Trì Gia đúng giờ quẹt thẻ tan tầm, thư ký trợn mắt há hốc mồm khó tin nhìn giám đốc Trì hôm nay lại tích cực tan tầm sớm như vậy.
Ô tô chạy trên con đường quen thuộc, xe chỉ bị dừng đèn đỏ mất nửa phút nhưng Trì Gia cũng cảm thấy thời gian quá lâu.
Nửa giờ sau, rốt cuộc cũng về đến nhà.
Trì Gia đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu để bình phục tâm tình, bởi vì nàng có thể tượng tượng được khi nàng mở cửa ra, bên trong nhà là khung cảnh cầu hôn được Cảnh Nhuế tỉ mỉ bố trí. Mà một lát nữa, nàng sẽ đồng ý lời cầu hôn của Cảnh Nhuế.
Nghĩ đến đây, Trì Gia lại không nhịn được nở nụ cười.
Sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, Trì Gia thuần thục nhập mật mã khóa cửa, nhưng mà khi nàng mở cửa ra thì cả người ngây ngẩn.
Trong nhà quạnh quẽ không một bóng người.
“Em đã trở về.” Trì Gia vừa đổi giày vừa lớn giọng nói:
Không có ai trả lời nàng.
Trì Gia đi quanh nhà một vòng, lúc này mới nhận ra mình đã nghĩ nhiều rồi, Cảnh Nhuế căn bản không chuẩn bị gì cho nàng cả. Ngay sau đó, di động báo nhận được thông báo từ Wechat, một tin nhắn vô cùng đơn giản:
——【Vợ】Có tiệc xã giao, em ăn cơm tối trước đi.
Kỷ niệm tròn năm năm, cô quên không còn một mảnh?
Lúc này trong lòng Trì Gia rất không thoải mái, nàng cúi đầu cầm di động gõ một câu ‘Chị có biết hôm nay là ngày gì không?’, rồi nghĩ ngợi một lúc, nàng lại xóa đi, không gửi cho Cảnh Nhuế.
Trì Gia ngồi một mình trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn nhẫn kim cương mà nàng đã chuẩn bị tỉ mỉ từ hai tháng trước, trong lòng vô cùng buồn bực. Nàng tự an ủi mình có lẽ bởi vì Cảnh Nhuế quá bận, nhưng nàng cũng bận rộn mà, những chuyện nàng để trong lòng, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng quên, nhất là những chuyện liên quan đến Cảnh Nhuế.
Hai người bọn họ biết nhau bảy năm, ở bên nhau năm năm, mà đã bắt đầu biến thành như vậy, cũng không biết là trước kia là ai thề son sắt là cả đời sẽ đối xử tốt với nàng nữa.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Cảnh Nhuế vẫn không có động tĩnh gì.
Không lâu sau, Cảnh Nhuế gọi điện cho nàng.
Trì Gia dỗi Cảnh Nhuế một lúc, sau đó lại cảm thấy phiền nhiễu quá nàng mới trượt nút nhận cuộc gọi, xem xét cho Cảnh Nhuế một cơ hội bù đắp.
Kết quả vừa nghe điện thoại…
“Em ăn gì chưa?” Cảnh Nhuế thấp giọng hỏi.
“Chị uống rượu sao?”
“Ừ, nay uống nhiều hơn mấy chén, giờ hơi choáng váng, lát nữa em đến Cửu Hào đón chị nhé.” Giọng Cảnh Nhuế giống như hơi chuếnh choáng, dặn dò Trì Gia.
Chỉ như thế, không có lời nào khác.
Lại là tiệc xã giao, lại là uống rượu, đây cũng không phải lần đầu tiên, Trì Gia nổi giận đùng đùng, không nhịn được quát người ở đầu bên kia: “Chị uống nhiều hơn nữa cũng đừng trở về!”
“Em lại làm sao vậy?”
“Chị nói xem làm sao?”
Ngày quan trọng như vậy mà cô cũng có thể quên được, trong lòng lúc nào cũng là công việc công việc, bận cũng chỉ là cái cớ, nói trắng ra là đã không còn quan tâm như trước kia nữa. Trì Gia suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nhất là hôm nay nàng còn đặc biệt chuẩn bị nhẫn cầu hôn để tặng Cảnh Nhuế, nên trong lòng nàng lúc này càng cảm thấy khó chịu hơn.
Cảnh Nhuế không trả lời, ngược lại lẩm bẩm: “Chị không lái được xe, em tới đón chị đi.”
Trì Gia mới mặc kệ, nàng đơn giản cúp điện thoại.
Mặc dù giận dỗi nhưng Trì Gia vẫn đứng ngồi không yên, mười phút sau nàng lái xe đi Cửu Hào, nghe Cảnh Nhuế nói cô uống hơi nhiều, đầu óc choáng váng, chung quy trong lòng nàng vẫn lo lắng không bỏ xuống được.
Cửu Hào đang trong giờ đóng cửa tạm dừng buôn bán nhưng cửa không khóa.
Trì Gia sắc mặt không dễ chọc đẩy cửa ra, nàng còn đang cân nhắc lát nữa có nên cãi vã với Cảnh Nhuế một trận hay không, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khung cảnh trước mắt, đáy lòng Trì Gia run lên.
Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Trong nhà hàng được thắp sáng bằng rất nhiều ngọn nến, ánh sáng mờ ảo ấm áp làm nổi bật nên dáng người lả lướt xinh đẹp của Cảnh Nhuế. Cảnh Nhuế đang ngồi trên ghế đứng dậy, nở một nụ cười xinh đẹp, tao nhã bước lại gần nàng.
Nhìn bầu không khí này, Trì Gia biết mình đã bị Cảnh Nhuế đùa giỡn.
“Mừng ngày kỷ niệm năm năm ở bên nhau.” Cảnh Nhuế ôm một bó hoa được lựa chọn tỉ mỉ không chê vào đâu được, bước đến trước mặt nàng.
Phản ứng đầu tiên của Trì Gia không phải là vui vẻ đón bó hoa trong từ tay Cảnh Nhuế, mà là trở mặt lườm Cảnh Nhuế một cái, xem thường nói: “Vui vẻ cái gì, em thiếu chút nữa bị chị làm cho tức chết rồi.”
“Em cũng không động não nghĩ lại xem, ngày quan trọng như thế sao chị có thể quên được?”
“Chị thật nhàm chán.” Trì Gia vẫn không nhận bó hoa, nàng giận dỗi nhìn Cảnh Nhuế: “Dù sao chính em cũng tự cảm thấy chị không quan tâm em như trước kia nữa…”
Cảnh Nhuế cũng hiểu tại sao Trì Gia lại nói thế, khoảng thời gian gần đây cô quá bận rộn, công tác xã giao cũng nhiều nên không có thời gian ở bên cạnh nàng. Cảnh Nhuế buông bó hoa ra, vươn tay ôm lấy thắt lưng Trì Gia, hôn lên trán nàng: “Đừng giận dỗi chị nữa, chị lúc nào không cần em chứ? Gần đây chị hơi bận, qua thời gian này chị nhất định sẽ bồi thường cho em.”
“Chị có lúc không bận sao?”
“Giám đốc Trì, em không hiểu ý của chị sao? Em thế này có tính là càng lạnh nhạt với vợ của em thêm nhiều lần không?” Xét về phương diện này, Trì Gia chỉ có hơn chứ không có kém, Cảnh Nhuế khẽ cắn một cái lên môi Cảnh Nhuế: “Chị thấy em mới là người tham công việc không cần vợ đấy.”
"…" Trì Gia đuối lý.
Qua hai giây, Trì Gia chủ động vươn tay ôm cổ Cảnh Nhuế, để cho thân thể hai người dán sát lại gần nhau không có một khe hở, tự cho mình bậc thang đi xuống: “Được lắm, bây giờ chị còn biết trả đũa em, trước kia chị luôn nhường em.”
Đừng nhìn khí thế nữ vương của Trì Gia ở công ty mà nhầm, ở trước mặt Cảnh Nhuế, nàng vẫn có cái nết đánh chết không chừa kia, vẫn là một cô gái mạnh miệng thích giày vò người ta.
“Chị thật sự bị em giày vò muốn chết.” Cảnh Nhuế vuốt ve thắt lưng Trì Gia, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Chị không chịu nổi em đúng không?” Trì Gia nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nhuế, mượn câu nói của cô trong lần cầu hôn năm trước để nói: “Lúc trước là ai nói luôn cam tâm tình nguyện để em giày vò cả đời?”
“Chị nói không chịu nổi bao giờ…” Gò má hai người dán gần nhau, giọng Cảnh Nhuế càng lúc càng nhỏ, rồi đôi môi ấm áp của cô chậm rãi dừng trên môi Trì Gia.
Trì Gia bị Cảnh Nhuế hôn vài cái, sau cũng yên lặng nhắm hai mắt lại, ôm lấy cổ Cảnh Nhuế, chuyên tâm triền miên đáp lại.
Yên lặng không một tiếng động, ngày kỷ niệm tròn năm năm ở bên nhau vốn dĩ nên ngọt ngào như thế này. Vẫn may Cảnh Nhuế nhớ rõ ngày này, nếu cô thật sự quên, Trì Gia nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ.
Có lẽ bởi vì thời gian này bận rộn đến choáng váng đầu óc chứ Cảnh Nhuế chưa từng quên bất kỳ ngày kỷ niệm nào của hai người, nghĩ vậy, Trì Gia mở mắt ra, nàng vươn một bàn tay nâng mặt Cảnh Nhuế lên, rồi lại rất nhanh dán lên môi Cảnh Nhuế, càng hôn càng sâu.
Cảnh Nhuế nói đúng, bởi vì công việc, đã lâu hai người bọn họ không thân mật như thế này rồi.
Hai người hôn sau một hồi lâu.
“Bảo bối, năm năm qua chúng ta…”
“Ừm.” Trì Gia bình tĩnh đáp lại, thật ra tim nàng đang đập rất nhanh trong lồng ngực, mong chờ câu tiếp theo của Cảnh Nhuế là ‘Em nên gả cho chị rồi’, trong lòng còn đang nghĩ, chỉ đợi hồ ly tinh cầu hôn, nàng cũng sẽ dâng nhẫn cầu hôn của mình lên.
Nhưng mà…
Cảnh Nhuế đưa bó hoa vào trong tay Trì Gia: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Trì Gia tiếp nhận hoa nhưng đợi nửa buổi cũng không thấy câu sau, nàng không khỏi hắng giọng một tiếng hỏi lại: “Kỷ niệm tròn năm năm cũng chỉ có mỗi hoa thôi sao?”
Cảnh Nhuế cười: “Em còn muốn cái gì nữa?”
Muốn chị lập tức phải cầu hôn, ngay bây giờ!
Chẳng qua, lời nói giống như thể bản thân mình đang gấp gáp này Trì Gia vẫn không thể nói ra miệng được.
Nhắc tới cũng lạ, bình thường Cảnh Nhuế tích cực cầu hôn như vậy, đến lúc mình đã chuẩn bị sẵn sàng để gả đi thì Cảnh Nhuế ngược lại cũng không có động tĩnh gì cả.
Trì Gi không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Cảnh Nhuế cố ý?
Chờ đến khi nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Trì Gia, Cảnh Nhuế mới cố làm ra vẻ bí ẩn nói: “Quà ở bên trong hoa.”
Trì Gia tìm bên trong bó hoa, quả nhiên tìm được một hộp quà nho nhỏ, nàng cầm lên hỏi Cảnh Nhuế: “Trong này là thứ gì?”
“Em xem sẽ biết.”
Trì Gia không nhịn được nở một nụ cười thật tươi, vô cùng mong chờ mà mở hộp quà ra, sau đó, đáy lòng lộp bộp một tiếng, nụ cười trên mặt cứng lại, bởi bên trong không phải nhẫn mà là vòng cổ.
"..."
Cuối cùng nàng cũng hiểu được cái gì gọi là hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.
“Cố ý thiết kế riêng cho em, thích không?” Cảnh Nhuế nhịn cười, vẻ mặt của Trì Gia lúc vừa rồi, từ mong chờ nháy mắt biến thành vẻ mặt mất mát thật sự thể hiện quá rõ ràng.
Trì Gia miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo: “… Thích.”
“Không lấy ra xem đã nói thích rồi sao?” Cảnh Nhuế nói xong, vươn tay cầm lấy hộp quà trong tay Trì Gia, ở trước mặt nàng, nhẹ nhàng lấy vòng cổ ra, vòng cổ không có mặt dây chuyền, mà thay vào đó là một chiếc nhẫn kim cương: “Có phải em muốn cái này hơn không?”
Kim cương tượng trưng cho vĩnh cửu, Trì Gia liếc mắt cái đã hiểu rõ, hung hăng nói: "Cảnh Nhuế, chị lại đùa giỡn em!"
“Cho nên, bây giờ em có thích không?”
Hy vọng và thất vọng luân phiên đến khiến lần cầu hôn này thật sự làm cho Trì Gia khắc sâu trong lòng, hiện tại nàng cảm động vô cùng, chính nàng cũng hiểu mình giày vò đối phương nhiều như vậy, thế nhưng Cảnh Nhuế vẫn như cũ cam tâm tình nguyện tốn nhiều tâm tư, biến đổi đa dạng để làm nàng vui vẻ.
"Thích!"
“Vậy lần này, em đồng ý nhé.” Cảnh Nhuế nghiêm túc mà thành khẩn nói: “Gả cho chị nhé.”
Rõ ràng trong lòng muốn cười thật to nhưng Trì Gia vẫn còn ra vẻ ngượng ngụng một lát, sau đó mới cong môi cười nói: “Được, năm nay… Em tạm tha cho chị.”
Năm thứ năm, ở nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên, Trì Gia cuối cùng cũng nhận lời cầu hôn của Cảnh Nhuế.
Khi Cảnh Nhuế đeo nhẫn cầu hôn lên ngón tay nàng, Trì Gia ngước mắt chăm chú nhìn Cảnh Nhuế, cười nhẹ một tiếng, nói: “Thật ra lần đầu tiên chị cầu hôn em, trong lòng em cũng đã đồng ý rồi.”
“Vậy sao em còn giày vò chị như vậy?”
“Em thích giày vò chị đấy, được chưa?”
“Chỉ cần em thích là được, chị cam tâm tình nguyện.”
Đúng lúc này, Trì Gia lặng lẽ lấy nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ trước ra, nhân cơ hội hỏi: “Vậy, chị có đồng ý không?”
Chuyện này ngoài dự kiến của Cảnh Nhuế: “Em đây là đang cầu hôn chị sao?”
Trì Gia gật đầu, nhưng ngay sau đó hung hăng trợn mắt cảnh cáo Cảnh Nhuế: “Chị không được phép nói không đồng ý.”
Đây đúng là phong cách cầu hôn của Trì tiểu thư.
“Trì Gia, em là đang cầu hôn hay đi cướp cô dâu thế?”
“Dù sao chị cũng là của em.” Trì Gia không biết xấu hổ cười nói, sau đó nàng kéo tay Cảnh Nhuế qua, còn nghiêm túc hỏi: “Vậy chị có đồng ý gả cho em hay không?”
“Ngoại trừ đồng ý thì chị còn có lựa chọn khác không?”
Trì Gia cười tươi như hoa, trả lời đơn giản mà thô bạo: “Không.”
“Chị đương nhiên đồng ý.” Dứt lời, Cảnh Nhuế hôn lên môi Trì Gia, để nàng đeo nhẫn lên ngón tay mình.
***
Tháng sau, hai người kết hôn ở nước ngoài.
Tháng mười, tổ chức hôn lễ ở trong nước.
Lúc Trì Gia thay áo cưới, thành công khiến cho bốn phía kinh diễm, nhưng nàng vĩnh viễn cũng không thể quên được cảnh tượng Cảnh Nhuế mặc bộ đồ áo cưới mà trắng chậm rãi đi về phía mình, đó mới là cảnh tượng kinh tâm động phách.
Sau một ngày mệt mỏi, trút bỏ áo cưới.
Ban đêm, hai người kề sát nhau ngồi ở ghế đôi trên sân thượng, gió từ mặt hồ làm say lòng người, bầu trời đầy sao, đây đang là thời điểm thời tiết đẹp nhất.
Đêm nay Trì Gia uống không ít rượu vang đỏ, độ cồn tác dụng chậm lúc này mới lâng lâng, mặt nàng ửng đỏ tựa vào người Cảnh Nhuế, cả người ngập trong men say, nàng nắm chặt tay Cảnh Nhuế, nhìn chằm chằm nhẫn cưới trên ngón tay cô: “Chị nói xem chúng ta hay cãi nhau như thế này, tương lai có thể phải ly hôn hay không?”
Vừa mới cưới xong đã nói chuyện ly hôn, Trì tiểu thư đúng là người đầu tiên.
“Không có chuyện đó đâu.”
“Chị chắc chắn chứ?”
“Với tính tình thối này của em, không ở bên chị thì có thể ở với ai được chứ?” Cảnh Nhuế ghé lại gần mặt Trì Gia: “Cũng chỉ có chị yêu tính tình thối này của em.”
“Này, Cảnh Nhuế, chúng ta mới vừa kết hôn… mà chị đã chê tính tình em thối rồi.” Trì Gia mượn rượu mà nháo loạn.
Cảnh Nhuế nhìn thẳng vào mắt Trì Gia: “Chị nói chị yêu em.”
Trì Gia say đến choáng váng, nàng phải suy nghĩ lời này thật kỹ mới phản ứng lại được, nàng nghiêng người ôm chặt eo Cảnh Nhuế, lại cọ cọ mặt vào cổ Cảnh Nhuế, cảm thụ hơi thở và nhiệt độ quen thuộc trên người đối phương, thỏa mãn nhắm mắt ngây ngô cười…
Cảnh Nhuế ôm Trì Gia vào trong lòng ngực, nhẹ giọng cười nói: “Chó con…”
Lúc trước khi Trì Gia đồng ý ở bên Cảnh Nhuế, nàng chưa từng cũng không dám nghĩ, hai người bọn họ có thể chấp nhận nhau cả đời. Ngay cả bạn bè của bọn họ cũng không có một ai dám tin tưởng hai người bọn họ thế mà có thể cùng nhau bước lên con đường hôn nhân.
Dù sao trước kia, cả ai người ai cũng là người bạc tình, làm sao có thể tượng tưởng được một lần gặp gỡ lại thâm tình cả đời.
Hai tai họa mới là một đôi trời sinh. Trì Gia cảm thấy nàng và Cảnh Nhuế rất xứng với câu:
“Chúng ta yêu nhau là vì dân trừ hại.”
【Hoàn chính văn.】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.