“Đừng trốn tránh tôi nữa…” Ôn Cận nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Ninh Thiển, khoảng cách gần trong gang tấc, tha thiết nói.
Cô và Ninh Thiển bắt đầu một sai lầm điên cuồng ngoài ý muốn cuối cùng biến thành mối quan hệ không tốt đẹp. Nhưng sự thật chứng minh, sau sai lầm ngoài ý muốn đó, cô không có cách nào coi Ninh Thiển là một người bạn bình thường hoặc là một người xa lạ.
Suy nghĩ đó giống như một hạt giống yên lặng chờ đợi nằm dưới đáy lòng, lúc này lại bắt đầu điên cuồng sinh trưởng như cỏ dại mọc lên.
Lúc cô yếu ớt, khó chịu nhất cần được an ủi nhất, vẫn luôn là Ninh Thiển lấy danh nghĩa bạn bè mà yên lặng ở bên cạnh cô. Ôn Cận nhìn không được từng chút một tới gần Ninh Thiển, muốn được ở bên cạnh Ninh Thiển, thứ tình cảm kia đã vượt qua tình bạn, trước kia cô còn cho rằng mình thích Ninh Thiển đều bởi vì cảm động nhưng hiện giờ lại không chỉ bởi vì cảm động.
Lúc nhìn thấy Ninh Thiền buồn rầu không vui, cố ý né tránh mình, Ôn Cận chỉ muốn làm hoặc nói cái gì đó, để bù đắp cho nàng, an ủi nàng nhưng rồi lại không biết nên an ủi như thế nào.
Giữa hai người bọn họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, Ninh Thiển không thể tiếp nhận cô cũng là chuyện bình thường.
“Cậu tha thứ cho tôi có được không?” Ôn Cận lại một lần nữa khẩn cầu, cô thử vươn tay xoa mặt Ninh Thiển, động tác càng lúc càng dịu dàng tha thiết. Ôn Cận biết trong lòng Ninh Thiển còn có điều uất ức, cô cũng rất muốn làm cái gì đó cho Ninh Thiển, hy vọng có thể giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
Cảm xúc không thể khống chế được một trăm phần trăm, giống như Ninh Thiển lúc này, trái tim nàng đã không thể khống chế được nữa mà đập loạn liên hồi, nhất là khi đối diện với Ôn Cận dịu dàng vươn tay chạm vào mặt nàng.
Trước kia chỉ cần là hành động hơi thân thiết một chút, Ninh Thiển đã có thể suy nghĩ lung tung rồi, càng đừng nói hiện tại Ôn Cận dùng ánh mắt này để nhìn nàng, ánh mắt cô ám muội đến cực hạn giống như đang nhìn người yêu.
Tình huống này Ninh Thiển chưa từng dám hy vọng xa vời, nàng cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh hơn: “Từ trước tới nay tôi chưa từng oán giận cậu.”
Đây là lời nói thật từ đáy lòng nàng, nàng sao có thể nỡ lòng trách Ôn Cận được chứ, kể cả một đêm kia, Ôn Cận nói cô đã kết hôn, Ninh Thiển cũng chỉ oán giận bản thân uống quá nhiều rượu mà làm ra hành động như vậy.
Về sau, Ninh Thiển biết được chuyện của Ôn Cận thì cũng chỉ tự giấu đau xót dưới đáy lòng, người phụ nữ mà mình nâng niu ở đầu quả tim lại bị người khác lừa dối như vậy, nàng thà rằng chuyện này đổ hết lên người nàng cũng không muốn cô phải chịu đau khổ. Nàng yêu Ôn Cận, yêu đến điên cuồng.
Khó chịu bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất nơi đáy lòng đều đã tan biến. Đến tận bây giờ Ninh Thiển cũng cũng không muốn nhớ lại ngày đó, một câu ‘tôi đã kết hôn’ của Ôn Cận đã ném nàng từ trên thiên đường xuống địa ngục, cái cảm giác đó cho tới bây giờ vẫn khiến tim nàng ẩn ẩn đau.
“Tôi hy vọng cậu có thể oán giận tôi…” Ôn Cận chậm rãi nói, cô không muốn nhìn thấy Ninh Thiển nhấm nuốt tất cả uất ức, thống khổ xuống đáy lòng, bên ngoài lại cố tỏ ra thoải mái, làm như không có chuyện gì xảy ra như thế này.
Ninh Thiển rũ mắt: “Tất cả đều đã qua.”
Ôn Cận lại nghiêng người, nhắm mắt tiếp tục ôm chặt Ninh Thiển, không có ý định buông ra, cô thích cảm giác như vậy, ngay cả đối phương là phụ nữ, cô cũng không muốn buông tay.
Nhưng mà cái ôm này cũng không thể tính là ấm áp…
Ninh Thiển ngồi cứng đờ trên sô pha một lúc, người mà nàng thầm yêu hơn mười năm, lúc này đang chủ động ôm nàng nhưng nàng lại không nâng cánh tay lên ôm Ôn Cận.
Có lẽ bởi vì tình cảm này thật sự khiến cho nàng cảm thấy mệt mỏi.
Lúc trước khi Ninh Thiển quyết tâm rời bỏ Ôn Cận, nàng cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, quên được Ôn Cận là có thể dứt bỏ được phiền não lớn nhất của chính mình.
“Cậu cảm thấy thoải mái hơn chưa?’
Ôn Cận nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Ninh Thiển, giọng nói yếu ớt mệt mỏi: “Ừ, đã thoải mái hơn nhiều rồi.”
Giọng nói và hơi thở của Ôn Cận khiến Ninh Thiển không thể kháng cự được. Vũng lầy mà nàng vất vả lắm mới có thể quyết tâm thoát ra được, chẳng lẽ lúc này lại muốn hãm sâu xuống sao?
Đáy lòng Ninh Thiển loạn như tơ vò, Ôn Cận luôn có bản lĩnh như thế, trước kia là vô tình, mà hiện tại là cố ý.
Yên lặng một lát, Ninh Thiển nhíu mày đẩy Ôn Cận ra, nàng và cô vẫn nên giữ khoảng cách giữa những người bạn bình thường nên có.
Hơi ấm áp từ cái ôm còn chưa tiêu tán, Ôn Cận đã thấy Ninh Thiển đứng lên, lòng ngực lại trống rỗng.
Ninh Thiển vẫn cự tuyệt cô.
“Cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi phải đi đây.” Ninh Thiển cầm túi xách trên sô pha lên, đáy lòng tuy luy luyến nhưng vẫn cố gắng ép chính mình phải rời đi, không thể để xảy ra hành động dây dưa nào nữa.
Ôn Cận đứng dậy giữ nàng lại: “Lúc này đã rất muộn rồi, cậu ngủ ở đây đi, tôi sẽ đi chuẩn bị phòng cho cậu.”
“Không được.” Ninh Thiển nhất định phải đi.
Ôn Cận đứng dậy theo, cô hiểu tâm tình của Ninh Thiển lúc này, cũng biết Ninh Thiển cần thời gian để bình tĩnh, chỉ cần Ninh Thiển không giống với năm trước cứ như vậy đột nhiên biến mất khỏi thế giới của nàng là tốt rồi.
Tất cả đều có thể từ từ.
“Lúc nào về tới khách sạn nhớ báo tin cho tôi, số điện thoại của tôi không đổi…” Ôn Cận dừng lại một chút: “Cậu có lưu số điện thoại của tôi không?”
Ninh Thiển chỉ liếc nhìn Ôn Cận một cái, cũng không trả lời, xoay người rời đi, đáy lòng hốt hoảng.
Ôn Cận thất thần nhìn theo bóng lưng Ninh Thiển rời đi, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì.
Tâm trạng Ninh Thiển lúc này cũng nặng nề không kém, nàng ngồi ở ghế sau ô tô, lái xe phải hỏi lại hai lần nàng muốn đi đâu, nàng mới định thần lại.
Ninh Thiển tựa đầu vào ghế sau, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tâm trạng nàng lúc này mơ hồ giống như khung cảnh đang chạy nhanh lùi về phía sau bên ngoài cửa sổ xe. Phải mất một thời gian dài nàng mới có thể thuyết phục được bản thân rằng thật ra nàng và Ôn Cận không hề thích hợp, nếu việc thích Ôn Cận mệt mỏi như vậy, vậy thì nàng nên sớm thích người khác thì hơn.
Nhưng cố tình lúc này, Ôn Cận lại từng bước tới gần nàng…
Quay trở về căn phòng khách sạn xa lạ vắng vẻ, Ninh Thiển mệt mỏi cởi áo khoác ra, màn hình di động hiện ra tin nhắn chưa đọc. Nàng dựa vào sô pha nhìn di động, là tin nhắn của Ôn Cận gửi tới từ năm phút đồng hồ trước, hỏi nàng đã tới nơi chưa. Dãy số điện thoại không lưu tên, nhưng Ninh Thiển chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra đây là số điện thoại của Ôn Cận.
Sau khi rời khỏi thành phố L, Ninh Thiển xóa tất cả phương thức liên lạc với Ôn Cận, đồng thời cũng tự thay số điện thoại của mình. Còn việc Ôn Cận vì sao lại biết số điện thoại mới của nàng, thì nhất định là đã hỏi bạn học cũ.
Ninh Thiển nằm vật ra sô pha, tay cầm di động, màn hình vẫn đang dừng ở tin nhắn ngắn kia, nàng ngửa đầu nhìn trần nhà, sau đó nhắm mắt thở dài.
Lúc này, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, thông báo của Wechat nàng đang có một tin nhắn chưa đọc. Ninh Thiển mở Wechat ra, là đối tượng mà ngày mai nàng sẽ đi gặp mặt. Ban đầu nàng vốn cho là lớp trưởng chỉ đang nói đùa, không ngờ cậu ta lại thật sự sắp xếp một buổi gặp mặt cho nàng.
Đối tượng tên là Lâm Mạn, mới đi du học trở về, hiện tại đang là quản lý cấp cao của một công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Ninh Thiển đã xem ảnh chụp của cô ấy, là kiểu người mà nàng thích, cô ấy có mái tóc dài rất đẹp, ngoại hình mặc dù không quá kinh diễm nhưng lại xinh đẹp theo kiểu trưởng thành. Chủ yếu là Lâm tiểu thư này rất có hứng thú với nàng.
Thích một người như vậy sẽ thoải mái đơn giản hơn rất nhiều.
Nình Thiển cảm thấy tình sử của mình có thể coi là quá mức cằn cõi, trước kia khi ở nước ngoài nàng cũng đã từng thử nói chuyện yêu đương với hai người, nhưng có lẽ do nàng đỡ giản chỉ là đang muốn quên đi Ôn Cận nên luôn không cảm thấy tình yêu đó đẹp như nàng mong muốn, có lẽ chính bản thân nàng cũng chưa từng được cảm nhận cái gì gọi là lưỡng tình tương duyệt*.
Ninh Thiển nhìn màn hình di động do dự một lúc lâu, giữa Ôn Cận và Lâm Mạn, nàng phải lựa chọn.
Buổi gặp mặt ngày hôm sau, Ninh Thiển đi, không chỉ có thế, nàng còn tỉ mỉ ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp. Nàng cảm thấy mình nên tự cho bản thân thêm nhiều cơ hội hơn.
“Cô đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.”
“Cô cũng vậy.” Ninh Thiển đón bó hoa từ tay Lâm Mạn tặng cho nàng: “Cảm ơn.”
Lâm Mạn rất hiểu tâm lý của phụ nữ. Dùng cách suy nghĩ của phụ nữ lại nhìn cách ăn mặc của đối phương và lối lựa chọn phòng ăn riêng dành cho các cặp tình nhân, Ninh Thiển có thể nhìn ra được điều đó, vì thế nàng cũng rất hào phóng tự nhiên đón nhận ám muội từ đối phương. Giống như Cảnh Nhuế đã từng nói, nếu nàng cho người khác cơ hội thì cô cũng sẽ không cần phải lo lắng về cảm giác cô đơn nữa.
“Ăn cơm xong chúng ta đi xem phim được không?”
“Please, chúng ta không cần phải dựa theo quy trình hẹn hò tiêu chuẩn như vậy chứ?” Ninh Thiển yếu ớt nói, nàng không có hứng thú đi xem phim.
“Vậy cô muốn đi đâu? Tôi đều có thể đi cùng cô.”
“Hay là chúng ta đi uống một chén nhé?”
“Được.”
Một năm rồi không tới quán bar N, lúc Ninh Thiển tới đây thì vừa lúc đến tiết mục của Trì Gia. Ninh Thiển thấy Trì Gia vừa hát trên sân khấu, ánh mắt lại liên tục nhìn về một hướng cố định bên dưới sân khấu, nàng biết ngay là Cảnh Nhuế cũng đang ở đây.
Người phụ nữ đang yêu nhìn thoáng qua cũng thấy rất khác biệt.
“Cô thích cô gái kia sao?” Lâm Mạn nương theo ánh mắt của Ninh Thiển, nhìn về phía Trì Gia đang ở trên sân khấu.
“Tôi nếu dám thích nàng, có người sẽ lột da tôi. Nàng ấy là bạn gái của một người bạn của tôi, trước kia là cấp dưới của tôi, khả năng ca hát khá tốt.” Ninh Thiển vừa uống rượu vừa nói đùa, ánh mắt liếc nhìn Cảnh Nhuế ngồi cách đó không xa đang ngửa đầu chăm chú nghe người trên sân khấu hát, khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
Trì Gia hát xong một ca khúc, lập tức đi xuống bên dưới sân khẩu, đi thẳng đến chỗ Cảnh Nhuế đang ngồi, hai người này vẫn giống như trước kia, công khai hôn môi nhau ở quán bar không coi ai ra gì.
Ninh Thiển vốn định đi đến chào hỏi nhưng nàng còn chưa đứng dậy, đã thấy Trì Gia kéo tay Cảnh Nhuế đứng dậy, sau đó hai người bọn họ vội vàng rời khỏi quán bar…
Không thể tưởng tượng được ngay cả Cảnh Nhuế cũng có thể tu thành chính quả, tình cảm không thay đổi nữa, thật sự là kỳ tích.
Ninh Thiển thật sự rất hâm mộ Cảnh Nhuế, cô ấy mà từ trước đến nay luôn coi tình yêu là trò chơi, cuối cùng lại gặp được người mà cô ấy sẵn sàng trả bằng mọi giá mà trao hết tình cảm. Có thể thấy được việc gặp đúng người đúng thời điểm quan trọng đến mức nào.
“Cô không vui sao?” Lâm Mạn cảm nhận được tâm trạng của Ninh Thiển không tốt.
“Tôi thật sự rất vui.”
“Tôi nhìn dáng vẻ cô uống rượu thì không giống là đang vui.”
“Có lẽ do tôi đi công tác nên hơi mệt mỏi.”
Ôn Cận một mình ngồi trên quầy bar, đây là nơi trước kia Ninh Thiển hay dẫn cô tới ngồi nhất. Tối nay, rốt cuộc cô cũng gặp được Ninh Thiển cũng tới nơi này, chẳng qua lúc này Ninh Thiển đang nói cười với một người phụ nữ khác.
Lúc Ninh Thiển đi toilet mới phát hiện ra Ôn Cận, bước chân nàng cũng nhanh hơn, nhanh chóng bước qua Ôn Cận.
Càng về khuya, bầu không khí trong quán bar càng thêm náo nhiệt.
“Vì cảm ơn buối tối hôm nay, ngày mai tôi muốn mời cô ăn cơm xem phim, đước chứ?” Ninh Thiển nghiêng đầu cười nói với Lâm Mạn, nàng cố ra vẻ thoải mái nhất.
“Tôi từ chối.” Lâm Mạn buông chén rượu xuống, trả lời.
“Vì sao?”
“Cô gái xinh đẹp kia là bạn gái cũ của cô sao?” Lâm Mạn hướng ánh mắt về phía Ôn Cận, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô có thể phát hiện ra một vài dấu vết, bắt đầu phân tích: “Cả buổi tối hôm nay tôi luôn nhìn cô nhưng lúc cô nói chuyện với tôi, theo như tôi thống kê không chính xác cho lắm thì cô nhìn cô gái ấy ít nhất hai mươi mốt lần.”
“Tôi có sao?”
“Có. Cô không cảm giác được có lẽ là do thói quen.”
Ninh Thiển lại chú ý đến lời châu ngọc của Lâm Mạn, nàng đúng là đã sớm có thói quen nhìn để ý đến Ôn Cận như vậy.
“Bạn gái cũ xinh đẹp như vậy, nếu chia tay, tôi cũng luyến tiếc.”
Ninh Thiển sửa lại cho đúng: “Cô hiểu lầm rồi, cô ấy không phải bạn gái cũ của tôi.”
“Cô thích cô ấy.”
Mấy chữ này Ninh Thiển không có cách nào phản bác, cũng coi như ngầm thừa nhận.
“Thật hân hạnh vì được quen biết cô nhưng cũng phải xin lỗi cô, chúng ta không thể tiếp tục được nữa. Tôi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế trong chuyện tình cảm, dưới cái nhìn của tôi, trong lòng chỉ cần nghĩ đến người khác là tương đương với việc ngoại tình…”
Lâm Mạn cứ như vậy đạp giày cao gót thoải mái rời đi, bên bàn chỉ còn lại một mình Ninh Thiển, nàng ủ rũ uống liên tục hai chén rượu, sau đó cũng chuẩn bị rời đi.
Ôn Cận bước đến gần nàng, hai người yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, cô mới mở miệng hỏi: “Buổi hẹn có thuận lợi không?”
“Cũng tạm được, người này không thích hợp thì còn người sau.” Ninh Thiển thoải mái nói: “Lớp trưởng rất nhiệt tình, chỉ lo tôi không có người lấy nên đã giới thiệu vài người cho tôi.”
Ôn Cận rối rắm, nếu Ninh Thiển thật sự quyết tâm không muốn để ý đến cô nữa, cô cứ đau khổ dây dưa như thế này thì có ý nghĩa gì?
Ninh Thiển trở lại khách sạn, cứ như vậy ngủ thẳng một giấc đến sáng hôm sau, mấy ngày nay nàng bận rộn công tác lại bận rộn đi hẹn hò, thật sự rất mệt.
Mười giờ sáng, Ninh Thiển còn đang ngủ nướng trên giường, tiếng chuông cuộc gọi đến đột nhiên vang lên đánh thức nàng dậy, nàng híp mắt nhìn: “Lớp trưởng, sao thế?”
“Cậu còn ở thành phố L không?”
“Mình vẫn đang ở đây, ngày mai mới đi.”
“Chuyện kia… Buổi tối cậu có thời gian rảnh không?”
“Chuyện gì thế?” Ninh Thiển cũng nghe ra đối phương đang do dự.
“Chẳng là, mình có một người bạn, là dạng vô cùng xinh đẹp ấy, vừa lúc cũng đang độc thân… Buổi tối nếu cậu có hứng thú thì tới ăn một bữa cơm với cô ấy được không?”
“Xem mắt sao?” Ninh Thiển đổi cách nói.
“Ừ, đúng đúng.”
"Hay là thôi đi."
“Thiển Thiển, nhưng mà mình đã đồng ý với người ta rồi, lần này cậu nể mặt mặt mình đi, về sau, không bao giờ… có lần sau nữa.”
Ninh Thiển nổi tiếng là người có tính tình phóng khoáng, nàng cũng không muốn làm khó lớp trưởng: “Được rồi, mình đi…”
“Người ta đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, mình gửi địa chỉ cho cậu nhé.”
“Được.” Ninh Thiển bất đắc dĩ cúp điện thoại, lời nói dối là không thể nói, tối hôm qua vừa mới nói dối Ôn Cận rằng nàng còn phải đi xem mắt, hôm nay thật sự phải đi xem mặt rồi.
Bảy giờ mười lăm phút, lúc này còn chưa tới thời gian hẹn gặp, Ninh Thiển đã tới nhà hàng đã hẹn trước. Hôm nay nàng chỉ tùy tiện ăn mặc trang điểm đơn giản, gần như để mặt mộc, quần áo cũng nhàn nhã thoải mái.
Đối phương còn chưa tới, nhân viên phục vụ đem một ly trà lên, Ninh Thiển cúi đầu lật tạp chí, chậm rãi thưởng thức.
Năm phút đồng hồ sau, từ phía xa có tiếng bước chân đang đi về phía nàng.
“Mời quý khách qua bên này.”
"Cám ơn."
Ninh Thiển ngẩng đầu, đầu tiên là ngây người, sau đó bắt đầu hoài nghi Ôn Cận cài đặt GPS lên người nàng, mặc kệ nàng đi tới đầu, cô đều có thể tìm đến.
Một người trang điểm tinh xảo, một người nhàn nhã, Ninh Thiển và Ôn Cận hình thành hai thái cực rõ ràng. Ninh Thiển thấy Ôn Cận không nói tiếng nào ngồi xuống ghế đối diện với mình, nàng mới đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, nói: “Tối nay tôi có hẹn…”
“Tôi cũng vậy.”
Lúc này Ninh Thiển mới kịp phản ứng lại, sáng nay lớp trưởng ấp úng như vậy hóa ra đối tượng mà cô ấy sắp xếp cho nàng lại là Ôn Cận. Ninh Thiển không khỏi hỏi ngược lại Ôn Cận: “Là lớp trưởng sắp xếp cho cậu tới xem mắt sao?”
*Lưỡng tình tương duyệt: nôm na là hai bên đều có tình cảm với nhau.