“Là lớp trưởng sắp xếp cho cậu tới xem mắt sao?”
“Tại sao lại không thể chứ?”
Ôn Cận hỏi ngược lại như vậy khiến Ninh Thiển ngẩn người, nàng cúi đầu lau mép chén trà, nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy ngày này, nhìn thì như trùng hợp nhưng lại không hề trùng hợp.
Nhân viên phục vụ đang muốn nhắc nhở hai vị khách gọi đồ, lại nghe thấy cuộc nói chuyện ngắn của hai người bọn họ thì cảm thấy không khí không đúng, đánh xấu hổ tránh ra, để lại không gian riêng cho hai người.
Ninh Thiển nghĩ một lúc lâu cũng không biết nói cái gì: “Có phải là cậu cố ý đúng không?”
“Phải.” Ôn Cận dịu dàng nhìn Ninh Thiển.
Nếu không phải cố ý thì trên đời này nào có nhiều duyên phận và sự trùng hợp đến như vậy.
Ninh Thiển câm nín không biết nói gì hơn, nàng không ngờ Ôn Cận thoải mái thừa nhận đến như vậy, thậm chí dùng từ ‘da mặt dày’ để so sánh cũng không đủ, đây là Ôn Cận mà nàng quen biết sao? Từ tối hôm trước khi Ôn Cận chủ động ôm nàng, giữ nàng lại, Ninh Thiển bắt đầu cảm thấy Ôn Cận thật xa lạ, đồng thời đáy lòng cũng có một chút rung động.
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Ninh Thiển hít sâu một hơi lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Ôn Cận, nàng hỏi Ôn Cận như vậy là bởi vì chính nàng cũng mê man không rõ tình cảm của Ôn Cận dành cho nàng là như nào. Đương nhiên nàng cũng hy vọng người mình yêu cũng yêu mình nhưng Ôn Cận có thể yêu nàng sao? Nàng hiểu Ôn Cận có cảm tình với nàng đơn giản là bởi vì áy náy và cảm động.
Miệng vết thương dù phục hồi thật tốt cũng sẽ để lại sẹo, mỗi khi nhớ đến chuyện này, trong lòng chung quy vẫn có khúc mắc. Ôn Cận không hề đề cập đến những chuyện đã qua mà đồng ý với cách nói của Ninh Thiển, tất cả đều đã qua rồi.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể làm quen lại một lần nữa.”
Ninh Thiển xùy cười một tiếng.
“Tôi tên là Ôn Cận, tôi bằng tuổi với cậu, cũng là kiến trúc sư, hiện tại tôi đang điều hành một công ty thiết kế ở thành phố L…” Ôn Cận nhìn Ninh Thiển, nghiêm túc giới thiệu về bản thân, mặc dù những điều này Ninh Thiển đều biết rõ từ lâu: “Tôi từng có một cuộc hôn nhân thất bại, cô có để ý không?”
Mặc kệ Ôn Cận nói chuyện chân thành đến mức nào, Ninh Thiển vẫn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Cậu đừng đùa giỡn nữa.”
“Tôi rất nghiêm túc.” Dứt lời, Ôn Cận mở menu ra, đưa tới trước mặt Ninh Thiển: “Gọi đồ ăn trước đi, chúng ta sẽ vừa ăn vừa nói chuyện.”
Giữa nàng và Ôn Cận đột nhiên diễn ra một buổi xem mắt, Ninh Thiển thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng chưa bao giờ nghĩ giữa hai người bọn họ sẽ xuất hiện tình huống như bây giờ.
“Ôn Cận,” Ninh Thiển suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta không nhất thiết phải làm như vậy.”
Ôn Cận mím chặt môi, từ đầu cô vốn đã cố tỏ ra tự nhiên nhưng lúc này sắp không kiềm chế được cảm xúc của mình, giọng điệu của cô cũng nâng cao hơn: “Vì sao tôi lại không thể? Cậu nói cho tôi biết đi, vì sao phụ nữ khác thì có thể mà tôi lại không thể?”
Ninh Thiển nhìn dáng vẻ thất thố của Ôn Cận, đáy lòng đột nhiên rung động, trái tim đập thùng thùng trong lồng ngực, phải nói đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được hóa ra Ôn Cận cũng để ý đến nàng như thế.
Ý thức được cảm xúc của bản thân quá mức, Ôn Cận vội điều chỉnh lại dáng vẻ bình thường, đáy lòng ẩn ẩn chua xót, nhất là khi nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua Ninh Thiển và Lâm Mạn ngồi bên nhau cười cười nói nói, cô thật sự sợ Ninh Thiển sẽ thích đối phương, trái tim vừa buồn bã vừa đau đớn, cảm xúc khó chịu không nói nên lời. Cô để ý Ninh Thiển, cho dù là ích kỷ cũng được nhưng cô hy vọng Ninh Thiển chỉ đối xử như vậy với một mình cô.
Yên lặng một lát, Ôn Cận hít sâu một hơi tiếp tục nói, có lẽ tất cả dáng vẻ thấp hèn nhất của cô đều bày ra trước mặt Ninh Thiển: “Hay là cậu để bụng chuyện tôi đã từng ly hôn…”
“Không phải!” Ninh Thiển không chút do dự đáp lại, nàng không muốn thấy Ôn Cận hèn đến như vậy, bởi vì ở trong lòng nàng, Ôn Cận luôn là người ưu tú nhất, không có người phụ nữ nào có thể ưu tú hơn Ôn Cận. Cho dù cô ấy đã ly hôn thì đã sao? Nàng không muốn thấy Ôn Cận tự coi thường bản thân như vậy, lại càng không muốn để cho Ôn Cận cảm thấy nàng để bụng điểm đó của cô ấy.
Câu trả lời của Ninh Thiển làm Ôn Cận an tâm hơn một chút, kỳ thật cô và Ninh Thiển đều chưa từng nghiêm túc nói về chuyện này, có lẽ lúc này chính là một cơ hội.
“Nếu cậu cảm thấy giữa chúng ta thật sự không thể, cảm thấy tôi xuất hiện trong cuộc sống của cậu, thật sự chỉ đem lại phiền phức.” Lúc này cảm xúc của Ôn Cận đã ổn định, giọng điệu của cô cũng bình tĩnh thản nhiên hơn, dừng một lúc lâu, cô mới rũ mắt nói nửa câu còn lại: “… Tôi nhất định sẽ không quấn lấy cậu nữa.”
Ôn Cận dùng liên tục hai lần ‘thật sự’, bởi vì cô còn có thể cảm giác được Ninh Thiển giống như một năm trước, tựa hồ vẫn còn để ý đến cô. Nhưng còn để ý cũng không có nghĩa là có thể tiếp nhận, tình cảm cần từ hai phía nhưng cũng cần sự tôn trọng, Ôn Cận không muốn suy nghĩ và hành vi của mình trở thành thứ quầy rầy cuộc sống của Ninh Thiển.
Năm trước khi Ninh Thiển rời đi, nói Ôn Cận đừng quấy rầy cuộc sống của nàng nữa, đơn giản chỉ là nhất thời tức giận mà nói ra. Tuy đã có quá nhiều chuyện xảy ra nhưng trong lòng Ninh Thiển từ đầu đến cuối không hề oán giận Ôn Cận.
Trái tim đập liên hồi không ngừng nghỉ, Ninh Thiển không thể đưa ra được đáp án chính xác là tiếp nhận hay từ chối, lúc này nàng không có cách nào đưa ra quyết định ngay lập tức. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là trợ lý của nàng gọi tới, Ninh Thiển nghe điện thoại mới biết tối nay có một cuộc gặp đột xuất với khách hàng. Nàng cất di động vào trong túi: “Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.”
Hành động này không thể nghi ngờ là đang trốn tránh.
Ôn Cận thoáng chốc giống như bị dội một gáo nước lạnh, cô không biết Ninh Thiển thật sự có việc bận hay không nhưng chung quy là nàng vẫn không muốn tiếp tục ở cạnh mình nên mới tùy tiện tìm một cái cớ. Cô mở túi xách lấy một vé vào cửa, đưa cho Ninh Thiển: “Cậu cầm đi.”
Ninh Thiển cúi đầu nhìn, là vé vào cửa của một buổi diễn xiếc thú, ngay lập tức đáy lòng Ninh Thiển chảy một dòng nước ấm, nàng biết tấm vé này cất giấu rất nhiều kỷ niệm.
“Tôi nhớ là cậu rất thích xem cái này.” Câu nói của Ôn Cận thoáng mang theo một đoạn hồi ức.
Ninh Thiển quá rõ ràng kỷ niệm nào ẩn đằng sau tấm vé này, đó là lần đầu tiên nàng mời Ôn Cận đi ra ngoài chơi, nàng tặng cho Ôn Cận một tấm vé vào cửa của một buổi biểu diễn xiếc thú. Chẳng qua, năm đó nàng chủ động tặng cho Ôn Cận, còn hiện giờ Ôn Cận giống như cố ý ‘trả lại’ cho nàng từng ký ức một.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
Ôn Cận yên lặng chăm chú nhìn Ninh Thiển, một lúc lâu, cô mới nhẹ giọng nói: “Mặc kệ cậu có tới hay không, tôi vẫn chờ cậu.”
Ninh Thiển nắm chặt tấm vé trong tay, cũng không biết mình ra khỏi nhà hàng như thế nào. Nàng ngồi trong xe, ngây ngốc nhìn tấm vé vào cửa màu sắc sặc sỡ một hồi lâu, tất cả suy nghĩ trong đầu đều nhớ tới Ôn Cận…
Tối nay tâm trạng của Ninh Thiển rất không tốt, lúc nói chuyện khách hàng đôi lúc cũng mất tập trung, thiếu chút nữa không ký được hợp đồng với khách hàng.
Đêm khuya.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ninh Thiển nằm trên giường, ngửa mặt nhìn trần nhà, cũng không biết nhìn bao lâu, đến lúc đôi mắt hoa lên vì ánh đèn trần, Ninh Thiển mới tắt đèn, để tất cả chôn vùi trong bóng tối.
Năm phút sau, đèn lại sáng.
Ninh Thiển lăn qua lộn lại, cuối cùng từ trên giường vùng dậy, mở túi xách lấy tấm vé vào cửa kia, buổi biểu diễn bắt đầu từ bảy giờ ba mươi phút tối mai, vừa khéo, bảy giờ ba mươi phút tối mai nàng cũng lên máy bay trở lại thành phố S.
Đời người luôn gặp phải rất nhiều việc cần phải lựa chọn.
Ninh Thiển tức giận bản thân, có cái gì mà phải suy nghĩ chứ, rõ ràng một năm trước, nàng đã xóa bỏ tất cả chấp nhất liên quan đến Ôn Cận. Nàng nhớ rõ mình đã say bao nhiêu lần, cũng đã đau đớn bao nhiêu mới có thể tự kéo mình ra khỏi tăm tối. Hôm nay nàng lại do dự cái gì chứ, vì sao không thoải mái hơn, quyết đoán hơn một chút, buông tay chính là buông tay.
Nàng lại tự hỏi chính mình, nàng ở bên Ôn Cận có thật sự vui vẻ hay không? Cái gọi là vui vẻ chẳng qua là tự nàng lừa mình dối người. Ngày tháng ở bên cạnh Ôn Cận, nàng gần như phải trải qua đau đớn đắng cay. Lúc này chính Ninh Thiển cũng không hiểu nổi tại sao lúc trước mình có thể kiên trì lâu đến như vậy…
Vé vào cửa bị Ninh Thiển xé thành hai nửa, ném đi, giống như năm trước nàng xé tấm ảnh chụp chung duy nhất của nàng và Ôn Cận.
Chiều tối ngày hôm sau, Ninh Thiển làm thủ tục trả phòng, cùng trợ lý chuẩn bị ra sân bay, còn về phần Ôn Cận, nàng không đến cũng là đã cho cô ấy đáp án rồi.
“Giám đốc Ninh, tối hôm qua chị không ngủ ngon sao?”
“Ừ. Gần đây tôi hơi mệt mỏi.”
Trợ lý thấy tâm trạng lãnh đạo của mình không được tốt nên cũng yên lặng không dám hỏi nhiều.
Ô tô chạy trên đường cao tốc, cách sân bay càng ngày càng gần, cách nội thành càng ngày càng xa.
Ninh Thiển nhắm mắt, đang muốn chợp mắt nghỉ ngơi một lát, không đến ba phút sau lại bị một cuộc điện thoại đánh thức. Nàng xoa trán, bất đắc dĩ nghe máy, lại là vị lớp trưởng quá mức nhiệt tình mà giày vò tim nàng thêm một lần nữa.
“Alo?”
“Thiển Thiển, cậu và Ôn Cận…”
Cách di động Ninh Thiển vẫn có thể nghe ra được đối phương đang có ý muốn thăm dò bát quái chuyện này: “Mình với cô ấy không có gì cả, sau này cậu đừng sắp xếp loại chuyện này nữa.”
“Mình cam đoan chuyện này sẽ không có lần thứ hai. Lần này mình thật sự không có cách nào, buổi tối hôm trước Ôn Cận đột nhiên gọi điện thoại cho mình nói muốn nhờ mình một chuyện, cậu biết Ôn Cận rồi đấy, cô ấy tuyệt đối không dễ dàng mở mồm nhờ vả ai cả. Cô ấy nói cô ấy thích cậu, cho nên mình mới tự…”
Cô ấy nói cô ấy thích cậu.
Ninh Thiển nghe đến câu đó, sau đó đầu bên kia điện thoại nói những cái gì nàng cũng không nghe lọt tai nửa câu, giống như mặc kệ nàng có cố gắng cưỡng ép bản thân quên đi như thế nào thì chỉ một cậu “Cô ấy thích cậu” cũng đủ khiến tất cả cố gắng lâu nay trở thành xe cát dã tràng.
“Thiển Thiển? Cậu có đang nghe mình nói không?”
“Ừ…”
Ninh Thiển cúp điện thoại, tâm trí vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
“Giám đốc Ninh, chị làm sao vậy, trong người không thoải mái sao?” Trợ lý thấy nàng nghe cuộc điện thoại xong, sắc mặt đột nhiên trở nên khó cói thì quan tâm hỏi thăm.
“Tôi không sao.”
“Hôm nay các cô gặp may đấy, cả đường không bị kẹt xe lần nào.” Lái xe vừa điều khiển vô lăng vừa nói chuyện phiếm: “Khoảng mười phút nữa chúng ta có thể đến sân bay nhé.”
“Nếu cậu cảm thấy giữa chúng ta thật sự không thể… Tôi nhất định sẽ không quấn lấy cậu nữa.”
“Mặc kệ cậu có tới hay không, tôi vẫn chờ cậu.”
“Cô ấy nói cô ấy thích cậu…”
Cảnh vật chạy nước rút bên ngoài cửa sổ, Ninh Thiển đột nhiên ngẩng đầu lên: “Bác tài, làm phiền bác dừng xe ở bên đường một lúc.”
“Giám đốc Ninh?” Trợ lý khó hiểu nhìn Ninh Thiển.
“Tôi có việc gấp, cô cứ về trước đi.”
“Hả?”
Ninh Thiển vội vàng xuống xe, chạy đến ven đường đón một chiếc taxi khác, đi vào nội thành…