Người Thao Túng

Chương 11: Giáo Phái (10)




Từ sáng sớm, Đường Mộc Nhi và Miêu Miêu đã theo dõi nhà thờ của Thiện Tâm Giáo.
“Cảm giác giống như mình là nhân vật chính phim kinh dị hành động vậy, thật là thích quá.” Miêu Miêu rất hứng thú với việc này.
Ngược lại thì Đường Mộc Nhi cảm thấy khá chán cái ý tưởng mà chính cô đã đề ra. Cô không chịu được việc chỉ ngồi một chỗ và tập trung nhìn dòng người ra vào, cô muốn làm cái gì đó sôi động hơn.
“Nhìn kìa, người đó có đem theo bó nhang từ Thiện Tâm Giáo bước ra. Nhưng đó là một bà già, nếu bà ấy có chuyện gì thì tội lỗi lắm.” Miêu Miêu đang cố gắng tìm kiếm đối tượng.
Kế hoạch của họ là sẽ lấy trộm một cây nhang của một giáo dân để đem về nghiên cứu. Việc khó khăn là cả hai đều không có kinh nghiệm trộm cắp nên họ phải tìm kiếm một đối tượng phù hợp. Thế nên họ phải ở đây để chờ đợi.
“Người kia cũng vừa cầm theo nhang kìa.” Miêu Miêu nói.
Đường Mộc Nhi nhìn về phía đó, đối tượng là một người đàn ông lực lưỡng. Cô liền từ chối “Không ổn đâu, lỡ anh ta mà đấm chúng ta là không cứu nổi đâu.”
Miêu Miêu tưởng tượng tới cảnh đó và cũng đồng ý là không nên chọn đối tượng này. Cả hai lại tiếp tục chờ đợi. Cuối cùng xuất hiện một phụ nữ mảnh khảnh, đặt bó nhang trong túi xách.
“Người này có vẻ ổn đấy, chúng ta thực hiện kế hoạch thôi.” Đường Mộc Nhi nói.
Họ đi theo cô ta tới một đoạn đường vắng vẻ, Đường Mộc Nhi bất ngờ chạy tới đâm sầm vào cô ta.
“Ui da, em xin lỗi chị. Vừa nãy có một con gián bay qua làm em sợ quá chạy trúng chị.” Đường Mộc Nhi đỡ người phụ nữ đó dậy.
Nhân lúc này Miêu Miêu tới nhặt giúp túi xách, nhanh tay rút một cây nhang ra giấu vào túi áo.
“Không sao, con người ai cũng có lúc bất cẩn. Nên đối xử với nhau bằng sự lương thiện, không nên thù hằn, bực dọc với nhau làm gì.” Người phụ nữ kia tươi cười nói.
Sau đó họ lại tách nhau ra, Miêu Miêu và Đường Mộc Nhi đón xe tới khách sạn của Đường Mộc Nhi để tiếp tục bàn luận.
“May mà chúng ta đã thành công trót lọt. Tớ cứ sợ lúc đó không rút cây nhang ra kịp hay là cô ta nhìn thấy hành động đó của chúng ta.” Miêu Miêu vui vẻ nói trong lúc mân mê cây nhang trên tay.
“Đúng vậy, lúc đó thì thật khó xử.” Đường Mộc Nhi đáp, bỗng nhiên cô nhớ ra một chuyện “Người phụ nữ đó hình như đã đi theo hướng cũ sau vụ va chạm với chúng ta.”
“Thế thì sao?” Miêu Miêu hỏi “Chẳng lẽ cậu đụng mạnh quá nên cô ta mất phương hướng à?”
Đường Mộc Nhi lắc đầu “Điều đó có nghĩa là cô ta đã thấy cậu lấy đi cây nhang và trở về Thiện Tâm Giáo để báo lại việc này. Chúng ta đã mất đi lợi thế bí mật của mình.”
“Ôi không, nếu thế thì chúng ta phải làm sao đây?” Miêu Miêu hỏi.
“Hiện tại thì tớ không biết phía Thiện Tâm Giáo dám làm tới mức nào. Trước mắt phải nhanh chóng nghiên cứu về loại ma pháp này. Thời gian càng nhanh càng tốt.”
“Nhưng nghiên cứu thế nào đây? Chúng ta đâu có biết gì về ma pháp.”
“Yên tâm, tớ có biết. Thật ra tớ là một thầy trừ ma, những gì tớ viết trong truyện đều là thật đấy.” Để dễ giải thích sau này, Đường Mộc Nhi quyết định nói thật với Miêu Miêu.
“Hả, cậu là thầy trừ ma. Ô, quá là ngầu, tớ có thể học tập không?” Miêu Miêu rất phấn khích trước thông tin đó, không hề sốc tí nào. Đối với Miêu Miêu, cô luôn tin rằng ma thuật và hồn ma là có thật.
“Tất nhiên rồi, sau khi xong việc với Thiện Tâm Giáo tớ sẽ dạy cho cậu.” Đường Mộc Nhi nói.
Tại nhà thờ lúc đó, người phụ nữ đã báo cáo lại với Phí Ngọc Huân việc đã nhìn thấy và anh ta truyền đạt lại cho Trình Vương Sinh.
“Ăn cắp một cây nhang ư? Chắc chắn là hành động có chủ ý nhắm vào chúng ta.” Trình Vương Sinh nhăn trán suy nghĩ. “Người nghi ngờ chúng ta không thiếu nhưng nhắm vào cây nhang này thì hẳn người đó biết gì đó về ma thuật của chúng ta. Nhưng không thể hiểu được, nếu đem cây nhang đó về thì liệu có thể làm được gì?”
Anh ta nhìn lên bức tranh một lúc rồi quay về bàn làm việc của mình và gửi tin nhắn đi.
Thiện Tâm: Tôi có một thắc mắc, liệu có thể nghiên cứu ra ma pháp được sử dụng thông qua pháp cụ hay không?
Một lúc sau, có tin nhắn phản hồi lại.
Orchid123: Đó là một việc khó khăn, cần phải có trí tuệ và những thông tin phức tạp mới có thể làm được việc đó. Anh muốn nghiên cứu ma pháp nào à? Hay là kẻ phiền phức mà anh đã kể dùng tà thuật đối với anh?
Thiện Tâm: Đúng vậy. Kẻ đó thật xấu xa, luôn muốn phá hoại Thiện Tâm Giáo. Nhưng nếu bây giờ nghiên cứu thì có lẽ không kịp mất. Cô có thể cho tôi biết ai có thể giúp tôi làm việc đó không?
Orchid123: Tôi không nắm được hết các thầy trừ ma trên đất nước. Nhưng may mắn cho anh là tôi biết một người có thể làm được điều đó, người đó cũng ở rất gần anh. Tại thành phố Vạn Long bên cạnh.
Thiện Tâm: Người đó là ai?
Trình Vương Sinh cảm thấy sắp có được thông tin cần biết. Số lượng người làm được việc đó không nhiều, lại còn ở gần đây, khả năng cao đúng là người anh ta đang tìm.
Orchid123: Người đó tên là Đường Mộc Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.