Người Thao Túng

Chương 12: Giáo Phái (11)




Để nghiên cứu về loại ma pháp Thiện Tâm Giáo đã sử dụng rất tốn công. Đường Mộc Nhi chán nản cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Trong lúc đó Miêu Miêu tìm hiểu thêm thông tin về Thiện Tâm Giáo.
“Oaaa, chán quá. Miêu Miêu, cậu tìm hiểu được gì rồi, kể tớ nghe cho đỡ chán đi.” Đường Mộc Nhi tạm ngưng công việc lại, lên giường nằm nghỉ ngơi.
“Về giáo hoàng của Thiện Tâm Giáo thì có một vài giả thuyết được lan truyền. Đây là những người được đồn đoán.” Miêu Miêu cho Đường Mộc Nhi xem vài gương mặt.
Cô nhanh chóng nhận ra Trình Vương Sinh, cô liền nói “Chính hắn, tớ đã gặp người này ở trong nhà thờ của Thiện Tâm Giáo.”
Miêu Miêu liền nhận xét “Nhìn mặt người này là tớ biết ngay không phải loại tốt lành rồi mà. Tên này là Trình Vương Sinh, hắn xuất thân từ một gia đình giàu có, tuy nhiên đã phá sản khi hắn học xong đại học. Sau đó hắn làm việc trong một tiệm cầm đồ, nhưng vào khoảng một năm trước thì bắt đầu thành lập Thiện Tâm Giáo. Trình Vương Sinh ban đầu đã lôi kéo được những doanh nhân giàu có, làm bệ phóng tốt cho sự phát triển của giáo.”
“Vậy có lẽ Trình Vương Sinh đã tìm được loại ma thuật đó vào một năm trước khi làm ở tiệm cầm đồ. Phải chăng ở đó hắn đã nhận được thứ gì đó từ khách hàng?” Đường Mộc Nhi suy đoán.
Dù đã đoán được tới đó nhưng họ vẫn không có cách gì để đối phó với Trình Vương Sinh và Thiện Tâm Giáo của anh ta. Đường Mộc Nhi tiếp tục nghiên cứu ma pháp sử dụng trong cây nhang còn Miêu Miêu thì lại tìm kiếm thêm thông tin trên mạng.
Họ làm việc vô cùng chăm chú, đến khi giật mình nhận ra họ đang cùng xem phim hoạt hình.
“Ôi không, chúng ta lại xao nhãng rồi.” Miêu Miêu đột ngột hét lớn.
“Chúng ta vẫn đang tập trung xem phim cơ mà?” Đường Mộc Nhi ngạc nhiên hỏi.
“Chúng ta đang nghiên cứu về Thiện Tâm Giáo cơ mà.” Miêu Miêu nhắc nhở.
“À phải rồi nhỉ.”
Họ lại tiếp tục làm việc.
Tại nhà thờ của Thiện Tâm Giáo lúc này, có hai một nhóm người tới và báo rằng mình muốn gia nhập giáo phái. Phí Ngọc Huân cảm thấy ở họ có sự hung hãn, độc ác, không có vẻ gì là muốn gia nhập một giáo phái ca ngợi cái thiện. Phí Ngọc Huân, hay chính xác hơn là bóng ma đang khống chế anh ta, tự nhắc nhở mình không được nhìn mặt mà bắt hình dong. Trước giờ chưa có ai gia nhập Thiện Tâm Giáo mà không tuyệt đối trung thành, anh ta không cần lo lắng về việc đó.
Nhóm người theo chân Phí Ngọc Huân đến phòng giáo hoàng. Anh ta quay lại nói với họ “Vui lòng xếp hàng vào lần lượt từng người.”
Họ lập tức đẩy ngã anh ta và xông vào phòng giáo hoàng. Hai người canh cửa dù rất cố gắng nhưng không thể nào cản được một đám đông như vậy. Họ nhanh chóng bị đánh đến không cử động nổi.
Nhóm người đó đạp cửa xông vào bên trong. Ngay khi đặt chân vào phòng, sức lực của họ mất dần và ngã sấp xuống đất.
“Lũ người này là sao đây? Những linh hồn lạc lối với cái ác và sự bạo lực, có lẽ cần phải thay đổi họ rồi.” Trình Vương Sinh bước đến bên những người không còn sức lực đó.
Anh ta nhận ra có một người nữa đang đứng đối diện với phòng giáo hoàng. Đó là một ông lão trông rất khỏe mạnh. Ông ta đeo chiếc khăn của Thiện Tâm Giáo nhưng nhìn vào ánh mắt đó, Trình Vương Sinh biết rằng ông ta chỉ đang cải trang.
“Tao là Phó Thượng, chắc mày biết Phó Bảo Nhi nhỉ.” Ông ta rút súng ra chĩa về phía Trình Vương Sinh.
“Tôi không nhớ được. Con người chỉ là con người thôi.” Trình Vương Sinh đáp, không có trận pháp thì không có cách nào khống chế Phó Thượng, còn ông ta với khẩu súng thì có thể dễ dàng đoạt mạng Trình Vương Sinh. “Ông có nhiều để tử như vậy, lại dám ngang nhiên chĩa súng giữa ban ngày, đúng là ông trùm của thành phố có khác. Nghe tôi nói này, con người nên hướng tới cái thiện, đừng mãi vẫy vùng trong bóng tối vô tận nữa.”
Phó Thượng cười khinh bỉ, nổ một phát súng trượt để cảnh cáo. “Bây giờ mày muốn tự bước ra hay đợi người khiêng xác mày ra.”
Đối phó với một kẻ thù nguy hiểm, Trình Vương Sinh không dám làm liều, ít nhất có thể thấy lúc này Phó Thượng chưa muốn lấy mạng anh ta, Trình Vương Sinh bước ra ngoài.
“Phá bỏ cái thứ bùa chú mày ếm lên đàn em của tao nữa.” Phó Thượng nhắc nhở.
Lập tức những người trong phòng có sức lực trở lại, tiến tới không chế Trình Vương Sinh. Phó Thượng cất khẩu súng đi, sảng khoái cười nói “Mày nghĩ thao túng được tâm lý một đám đông thì không ai làm gì được mày sao? Rất tiếc nhưng mày đụng nhầm người rồi.”
Ông ta cho áp giải Trình Vương Sinh lên xe, đám đông xung quanh bàn tán xôn xao về chuyện vửa xảy ra. Họ không hiểu tại sao một tôn giáo chỉ làm việc thiện như họ lại gây thù với một ông trùm của thành phố được.
Phó Thượng ngồi vào xe và bảo với đàn em “Hãy gọi Đường Mộc Nhi tới đây, tôi muốn cô ta chứng kiến cảnh này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.