Người Thao Túng

Chương 13: Giáo Phái (12)




Đường Mộc Nhi nhận được cuộc gọi từ lễ tân, bảo rằng có người cần gặp cô. Tại thành phố Hồng Lâm này cô không quen biết ai khác ngoài Miêu Miêu, cũng không ai khác biết cô đang ở đây. Chỉ trừ một người, đó chính là Phó Thượng.
Ông ta đột nhiên tìm cô làm gì? Chẳng lẽ lại có việc cần nhờ vả?
“Miêu Miêu, cậu cứ ở lại chơi nhé. Tớ sẽ đi một chút.” Đường Mộc Nhi nói.
“Cậu đi đâu cơ?” Miêu Miêu cũng biết ngoài cô ra thi Đường Mộc Nhi không có mối quan hệ nào khác ở đây, nếu là đi điều tra Thiện Tâm Giáo thì chắc chắn sẽ rủ cô theo cùng.
“Chuyện là thế này. Hôm trước một ông tên là Phó Thượng tới tìm mình để gọi hồn người con gái đã tự sát của ông ta.” Đường Mộc Nhi giải thích.
“Phó Thượng, là ông trùm xã hội đen ấy à?” Thông tin này khiến Miêu Miêu giật mình, cô không ngờ ngoài một giáo phái quy mô lớn với những trò ma thuật kì dị thì còn dính líu tới băng đảng xã hội đen khét tiếng trong thành phố.
“Phải, thế nên tớ không thể từ chối đi gặp ông ta được. Lần đó đã phát hiện ra con gái ông ta vì bị lừa vào Thiện Tâm Giáo nên mới phải chết. Lần này ông ta gọi tớ có lẽ là đã có hành động gì đó.” Đường Mộc Nhi giải thích ngắn gọn, không nên để cho Phó Thượng chờ đợi.
Khi tới biệt thự của ông ta, cô thấy Trình Vương Sinh đang bị trói ở chiếc ghế giữa phòng khách. Dù biết Phó Thượng có thể ngang nhiên làm nhiều chuyện, cô vẫn bất ngờ khi thấy cảnh này.
“Chuyện này là... Ông đã cho người vào nhà thờ bắt hắn tới đây?”
Phó Thượng bật cười sảng khoái, gõ gõ lên đầu Trình Vương Sinh “Ha ha, đúng vậy. Dù có pháp thuật lợi hại cỡ nào thì vẫn không thể thắng được quyền lực tuyệt đối.”
“Coi như ông đã đúng. Muốn giết thì cứ việc, nhưng cái thiện sẽ luôn thắng.” Trình Vương Sinh đáp.
Phó Thượng bực dọc bước tới chỗ Đường Mộc Nhi và nói “Cô thấy đó, hắn không sợ chết. Nên tôi không thể để hắn ra đi dễ dàng như vậy. Tôi nghĩ là cần phải cho hắn cảm nhận đau đớn, giày vò một cách chậm rãi.”
Đến lúc này Đường Mộc Nhi vẫn không hiểu ông ta gọi cô tới làm gì. Cô đánh liều hỏi “Thế thì tại sao ông lại gọi tôi tới. Với tình trạng này hắn cũng đâu thể dùng phép thuật gì nữa.”
“Tất nhiên tôi không sợ mấy trò ma thuật cỏn con của hắn. Nhìn khẩu súng này đi, nó mới là phép thuật mạnh nhất.” Phó Thượng vỗ vào khẩu súng trong túi “Có điều, tôi thật sự muốn Bảo Nhi có mặt vào thời khắc này. Nhưng nó đã siêu thoát rồi, thế nên cô là người từng kết nối với nó, hai người cũng cỡ tuổi nhau, cô hãy thay mặt nó ở đây và trừng phạt tên này.”
“Ý ông là?”
“Phải, hãy tra tấn hắn đi. Khiến hắn hối hận vì đã giết chết con gái tôi.” Phó Thượng quát lớn và cho người đem dụng cụ tra tấn lên.
Họ đặt trên bàn những vật dụng man rợ như đồ kẹp ngón tay, kềm bấm, kềm nhổ răng và nhiều vật dụng khác. Một số còn có vết máu khô dính lại chứng tỏ đây không phải lần đầu chúng được dùng.
Chỉ nghĩ tới việc cầm chúng đã khiến Đường Mộc Nhi ớn lạnh. Ngược lại, đối mặt với sự tra tấn sắp đến, Trình Vương Sinh vẫn không biến sắc.
Đường Mộc Nhi đưa ra đề nghị “Hay là chúng ta đơn giản chỉ cần tước đi pháp lực của hắn.”
Vào khoảng nửa năm trước, cô từng đối phó với một kẻ thù cũng dùng tà thuật để khiến người khác tự sát. Dù đã xác định được đối tượng nhưng Đường Mộc Nhi vẫn không có cách ngăn cản. Vì thế, thời gian qua cô đã nghiên cứu cách để ngăn chặn những tà sư sử dụng tà thuật. Và kết quả là cô đã thành công tạo ra một lời nguyền. Người nào bị ếm phải sẽ mất khả năng kiểm soát âm dương khí, nếu cố gắng sử dụng sẽ khiến cơ thể vô cùng đau đớn. Nếu tiếp tục cố gắng sử dụng pháp thuật, cơ thể sẽ chịu tổn thương nặng nề và có thể mất mạng.
Đường Mộc Nhi vốn chỉ muốn các tà sư ngừng sử dụng ma pháp, nhưng nếu họ vẫn ngoan cố thì hậu quả do tự họ chuốc lấy.
Nghe tới việc bị tước đi pháp lực, Trình Vương Sinh có chút biến sắc. Dù chỉ là nét mặt thoáng qua nhưng không lọt được khỏi mắt của Phó Thượng. Ông ta bật cười nói “Ra đây là điều chú mày sợ nhất. Được lắm, cô rất độc ác, tôi sẽ có phần thưởng cho cô. Bây giờ hãy tước đi pháp lực của hắn nào.”
Đường Mộc Nhi liền nói ra những vật cần thiết để thực hiện lời nguyền, Phó Thượng cho người chuẩn bị ngay.
“Tôi đã nghiên cứu về pháp thuật mà hắn đã sử dụng. Nếu hắn không sử dụng được ma pháp thì sẽ không thể duy trì mệnh lệnh và những người bị điều khiển sẽ không tự sát khi thiếu nhang đâu. Thế nên sau khi đặt xong lời nguyền, mọi thứ sẽ chính thức kết thúc.” Đường Mộc Nhi nói với Phó Thượng trong lúc chờ pháp cụ và tế vật.
“Cô nói với tôi làm gì? Tôi chỉ quan tâm Trình Vương Sinh sẽ phải trả giá, còn đám giáo dân kia chết hay sống cần gì phải quan tâm.” Phó Thượng tỏ ra thờ ơ trước thông tin đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.