Người Thao Túng

Chương 2: Giáo Phái (1)




Địa điểm đầu tiên mà Miêu Miêu đưa Đường Mộc Nhi tới là một con hẻm nhỏ. Miêu Miêu nói với cô “Cậu có ấn tượng gì với chỗ này?”
“Khá nhỏ, lại còn hơi bẩn. Có vẻ gần đây không được sử dụng tới, là do hồn ma à?” Đường Mộc Nhi cảm nhận được một chút âm khí nhỏ phát ra từ con hẻm.
“Đúng vậy, người ta bảo trong đêm tối thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng bước chân trong con hẻm không người này. Từ đó họ không dám đi qua đây nữa. May thay là không có căn nhà nào hướng cửa vào con hẻm ngắn này nên không có ai đến mức phải chuyển đi.” Miêu Miêu kể.
Đường Mộc Nhi bước vào con hẻm, theo hướng của nguồn âm khí mà bước tới. Miêu Miêu đi theo sau cô.
Bỗng họ nghe thấy tiếng bước chân. Miêu Miêu giật mình, cô cứ ngỡ đây chỉ là chuyện người dân thêu dệt nên thôi. Đường Mộc Nhi nhìn thấy một con mèo, chính xác hơn là một hồn ma mèo.
“Miêu Miêu này, tớ nhớ mèo di chuyển không có tiếng bước chân mà phải không?” Đường Mộc Nhi xác nhận lại kiến thức của mình, Miêu Miêu gật đầu.
Vậy là cô đã hiểu, chú mèo ma này với sự tinh nghịch của mình đã dùng năng lực sau khi chết để tạo tiếng bước chân hù dọa người khác.
Miêu Miêu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với vẻ bực bội “Cậu nhắc tới mèo mới nhớ, tớ từng xem tin tức thì hình như có một chú mèo bị một đám thanh niên giết chết tại đây.”
“Ồ, ra thế.” Đường Mộc Nhi hiểu vì sao chú mèo đáng thương lại không siêu thoát, có lẽ là do hận thù khi chết quá lớn. Cô liền niệm chú siêu thoát cho nó.
“Chỗ này thì mới là bắt đầu nhẹ nhàng thôi, kế tiếp tớ sẽ đưa cậu đến những nơi đáng sợ hơn.” Miêu Miêu kéo Đường Mộc Nhi ra khỏi hẻm.
Vừa mới bước ra, họ gặp một người lạ mặt. Tuy nhiên, Miêu Miêu có thể nhận ra đây là người của Thiện Tâm Giáo, tôn giáo mới lập ở thành phố Hồng Lâm. Đặc điểm nhận dạng đó chính là chiếc khăn choàng cổ màu đen.
Tại Thiện Tâm Giáo, các tín đồ đều đeo khăn choàng màu đen vào mùa đông, các mùa còn lại thì quấn quanh eo hoặc vắt lên quần áo. Hành vi này khiến Miêu Miêu cảm giác như đang đánh dấu những người đã bị tẩy não.
“Xin chào hai quý cô, có vẻ cả hai vẫn chưa gia nhập Thiện Tâm Giáo. Tôi chân thành khuyên rằng hai cô nên thử tới đó một lần, gia nhập hay không là lựa chọn của hai cô.” Người đó nói, mỉm cười tỏ ra thân thiện.
Miêu Miêu cũng biết các giáo dân của Thiện Tâm Giáo cũng thường hay kêu gọi kiểu này, nhưng cô chưa bao giờ thấy ai từ chối gia nhập cả. Dù có tốt cỡ nào thì Miêu Miêu cũng không tin là được lòng tất cả.
Cô định lên tiếng từ chối thì Đường Mộc Nhi đã đáp “Tôi muốn tới xem thử.”
“Vậy thì tốt quá, đây là địa chỉ của nhà thờ chính.” Người đó đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Đợi người đó đi rồi Miêu Miêu mới lên tiếng “Sao cậu lại nhận lời tới đó, giáo phái đó tở có cảm giác không tốt như những gì họ đã giới thiệu đâu.”
“Nhưng cũng đâu ai tới đó mà chết đâu phải không? Tớ muốn tới đó xem thử thực hư thế nào.” Đường Mộc Nhi đáp, cô có nghi ngờ việc mọi người trở nên cuồng đạo có sự can thiệp của ma thuật. Để chứng thực, chỉ có cách duy nhất là tận mắt xem xét.
“Tớ vẫn nghĩ là cậu không nên tới đó, lỡ cậu bị tẩy não thì sao? Tớ không muốn cậu đeo cái choàng màu đen xấu quắc đó đi lòng vòng đâu.” Miêu Miêu ngăn cản.
Nghĩ đến cái khăn choàng, Đường Mộc Nhi cũng thấy nó xấu thật, nhưng thảm họa thời trang không phải thứ đủ để ngăn cản cô.
“Nhưng tớ muốn tới xem thử.” Đường Mộc Nhi làm đôi mắt long lanh để thuyết phục bạn mình.
“Thôi được rồi, chúng ta cùng tới đó. Nhưng nếu có gì bất ổn phải rời đi ngay nhé.” Miêu Miêu đành phải mềm lòng.
Cả hai lên xe và đi tới địa chỉ ở trong danh thiếp. Đường Mộc Nhi bị choáng váng với căn nhà thờ to lớn. Cô hỏi nhỏ “ Người lập ra giáo phái này là tỉ phú à? Nhìn nơi này trông khó tin quá.”
“Tớ không rõ, thật sự chưa có thông tin nào về giáo hoàng của Thiện Tâm Giáo.” Miêu Miêu đáp.
Dòng người lũ lượt ra ra vào vào, điểm chung giữa họ là một chiếc khăn choàng đen. Ngoài ra thì có đầy đủ các đặc điểm trong đám đông đó, có người già người trẻ, có nam có nữ, có người lao động và dân trí thức, có người nghèo, có người giàu.
Hai người bước vào. Không có khăn choàng cổ màu đen, mọi người xung quanh dễ dàng nhận ra họ là dân ngoại đạo.
Một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi bước tới nói “Xin chào, hai cô đây tới để gia nhập Thiện Tâm Giáo?”
“Không, chúng tôi chỉ tới xem thôi, chưa chính thức muốn gia nhập.” Đường Mộc Nhi đáp.
“Vậy à? Xin giới thiệu, tôi là đức cha Phí Ngọc Huân, bây giờ tôi sẽ giới thiệu cho hai cô về Thiện Tâm Giáo của chúng tôi nhé?” Anh ta nghiêng đầu cười, nhìn dáng điệu có thể thấy anh ta nghĩ mình rất đẹp trai.
“Vâng, vậy làm phiền anh.” Đường Mộc Nhi đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.