Người Thao Túng

Chương 23: Giáo Phái (19)




Đường Mộc Nhi hiện đang ở làng Bồng Lâm, ngôi làng ở trong rừng tại Hồng Lâm. Sau khi đã diệt trừ hết các hồn ma thì đây là một nơi lẩn trốn hoàn hảo. Hiện tại cô không thể ra ngoài thành phố được vì người của Thiện Tâm Giáo đang tỏa ra tìm kiếm khắp nơi.
Miêu Miêu đã làm xong công việc tìm kiếm thông tin, cô đem về cho Đường Mộc Nhi những thông tin giá trị.
“Vậy là bức tranh đó mới là kẻ đã thực hiện ma pháp thao túng các giáo dân của Thiện Tâm Giáo. Thảo nào khi em thực hiện lời nguyền lên Trình Vương Sinh lại không có tác dụng.” Triệu Giai Nhân nói.
“Chúng ta đã xác nhận được kẻ cần nhắm vào, đó chính là bức tranh. Các bước tiếp theo cứ theo kế hoạch mà làm.” Tạ Lâm nói.
Đường Mộc Nhi gật đầu, cô đã sẵn sàng để xâm nhập vào hang cọp.
Bước đầu tiên, để có thể an toàn ra ngoài thành phố, cô cần hóa trang trông thật khác đi. Tạ Lâm là chuyên gia trong việc hóa trang này.
“Em muốn hóa thân thành gì nào?”
“Thủy thủ mặt trăng.” Đường Mộc Nhi đáp.
“Anh không nghĩ thủy thủ mặt trăng đi ngoài đường là ý hay đâu. Ý anh là kiểu phụ nữ quý phái, dân thể thao năng động, hay là nữ sinh ngây thơ. Một kiểu người bình thường thôi.”
“Vậy thì phụ nữ quý phái đi, em thắc mắc không biết lúc đó trông mình thế nào.”
Sau nhiều giờ hóa trang, cuối cùng Tạ Lâm cũng thành công biến Đường Mộc Nhi thành một người khác.
“Ồ, quả là không nhìn ra em nữa. Trông khác thật.” Đường Mộc Nhi ngắm mình trong gương, hài lòng với lớp hóa trang này.
Đã xong bước một, cô liền chạy ra khỏi rừng. Lúc này cô mới nhận ra mình không quen mang giày cao gót.
“Một phụ nữ quý phái có nhất thiết phải mang giày cao gót không ạ?” Cô hỏi Tạ Lâm và Triệu Giai Nhân.
“Cần chứ. Khi đi giầy cao gót không chỉ giúp tăng chiều cao bản thân mà còn khiến dáng đi trông sang hơn rất nhiều.” Triệu Giai Nhân đáp.
“Thế lỡ quý cô sang trọng bị đau chân thì sao? Cũng phải mang giày cao gót à?” Đường Mộc Nhi hỏi lại.
“Ừm, có lẽ đó là trường hợp bất khả kháng. Có thể phối đồ với giày khác.” Triệu Giai Nhân biết cô chỉ đang tìm cách để không phải mang giày cao gót nữa.
Không ngần ngại, Đường Mộc Nhi cởi ngay đôi giày đó, và hiên ngang bước đi. Triệu Giai Nhân phải nhắc nhở “Quý cô thì phải đi nhẹ nhàng thôi, lại còn là quý cô đang đau chân nữa.”
“Em quên mất, để em sửa lại.” Đường Mộc Nhi bắt đầu lết đi.
“Đau chân chứ đâu phải què đâu.” Triệu Giai Nhân cảm thấy bất lực.
“Có lẽ chúng ta nên đổi cách hóa trang khác.” Tạ Lâm đưa ra đề xuất và nhận được sự hưởng ứng của cả hai cô gái.
Lại mất vài tiếng để sửa đổi cách hóa trang, lần này Tạ Lâm hóa trang cho cô thành một cô sinh viên nhà quê. Dù sao tính cách cô cũng không trưởng thành, việc hóa thân là không cần thiết.
“Trông ổn phết.” Đường Mộc Nhi nhận xét.
“Tuy trông hơi quê mùa nhưng đúng là không nhận ra Đường Mộc Nhi thật.” Triệu Giai Nhân nhận xét.
Đã bị chậm trễ hơn dự kiến, họ liền lái xe đến Thiện Tâm Giáo. Đường Mộc Nhi bước vào trong nhà thờ và nhanh chóng được Phí Ngọc Huân đón tiếp.
“Xin chào. Chắc cô được bạn học giới thiệu cho về giáo phái này phải không?” Phí Ngọc Huân vẫn giữ tư thế như đang trình diễn thời trang của mình.
Đã được mớm sẵn lí do, Đường Mộc Nhi không cần giải thích gì nhiều nữa, cô đáp ngay “Phải, bạn tôi nói Thiện Tâm Giáo như ánh sáng giữa trời đêm, như sự cứu rỗi giữa thế giới tội lỗi. Đến với Thiện Tâm Giáo, ta sẽ hướng tới cái thiện tuyệt đối. Đây là con đường dẫn dắt mọi người đến với sự phát triển, chỉ con người mới có thể giúp đỡ lẫn nhau, không phải trông chờ vào vị thần, vị thánh nào. Bằng cách giúp đỡ mọi người, cũng như giúp bản thân mình. Khi làm việc thiện thì tâm sẽ thanh thản, người được giúp đỡ thì ngập tràn hạnh phúc. Thiện Tâm Giáo là thứ mà con người đang cần, thật vinh hạnh biết mấy khi có thể là một phần của tôn giáo cao đẹp này.”
Trước một tràng văn đề cao đó, Phí Ngọc Huân không biết nên nói thêm gì, đành phải bỏ qua phần ca tụng mà anh ta thường phải nói. “Vậy mời cô theo tôi tham quan các hoạt động của giáo.”
“Không cần đâu, tôi đã tìm hiểu rất nhiều về các hoạt động đó. Tất cả đều vì mục đích giúp xã hội tốt đẹp hơn, cứu giúp những số phận bất hạnh. Theo tinh thần một người vì mọi người, mọi người vì một người, Thiện Tâm Giáo đã kết nối toàn xã hội lại làm một. Có thể nói Thiện Tâm Giáo đã đánh thức các tâm hồn cao thượng trong mỗi con người. Chỉ đứng ở đây thôi đã cảm nhận được tình người ấm áp đang lan tỏa.” Đã mất nhiều thời gian ở bước một, Đường Mộc Nhi nôn nóng rút ngắn thời gian càng nhiều càng tốt.
Nghe nói thế, Phí Ngọc Huân cảm thấy không cần tốn công để trình bày nữa làm gì, anh ta bảo “Vậy để tôi đưa cô tới phòng giáo hoàng để thực hiện nghi lễ.”
Đường Mộc Nhi đi theo Phí Ngọc Huân, sẵn sàng để bước vào hang cọp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.