Người Thao Túng

Chương 24: Giáo Phái (20)




“Mời cô vào, giáo hoàng đang ở trong phòng.” Phí Ngọc Huân chìa tay về phía cánh cửa.
Đường Mộc Nhi bước tới và mở cửa ra. Đúng như lời kể của Phó Bảo Nhi, bức tranh vẽ một người đàn ông được treo trên tường. Dựa vào tấm ảnh mà Miêu Miêu lấy được từ chỗ Ôn Thế Khải, cô có thể khẳng định đây chính là Ôn Định.
Tấm thảm bên dưới trông có vẻ là những hoa văn kì lạ. Nhưng với người biết pháp thuật như cô thì dễ dàng nhận ra đó là các trận pháp. Một khi đã bước vào phòng thì xem như phía Ôn Định đã có một lợi thế lớn hơn.
Hai người canh cửa đóng cửa lại phía sau lưng cô. Trình Vương Sinh từ bàn làm việc bước tới nói “Chào cô, tôi là giáo hoàng của Thiện Tâm Giáo. Nếu cô đến đây có lẽ là đã có quyết định sẽ gia nhập rồi phải không? Chúng ta sẽ tiến hành một nghi thức để chính thức gia nhập.”
“Vâng, tôi rất nôn nóng.” Đường Mộc Nhi đáp.
Trình Vương Sinh bảo cô đứng vào bên trong một vòng tròn. Loại trận pháp này rất lạ, Đường Mộc Nhi đoán rằng đây chính là loại thuật thao túng mà Ông Định đã sử dụng. Cảm thấy không nên chờ đợi thêm nữa, nếu bước vào đó thì khả năng sẽ rất nguy hiểm.
Thấy Đường Mộc Nhi chần chừ, Trình Vương Sinh cho rằng cô đổi ý giữa chừng, anh ta dùng mắt ra hiệu cho Ôn Định. Ông ta liền hiểu ý và kích hoạt trận pháp xung quanh phòng nhằm hút sinh lực khỏi người cô.
Nhận thấy điều đó, Đường Mộc Nhi cố gắng kiểm soát âm dương khí trong cơ thể, đồng thời dán một lá bùa lên người của Trình Vương Sinh. Sau khi cô niệm chú, anh ta loạng choạng và ngã xuống đất.
“Cái gì đây? Lá bùa này có tác dụng giống với trận pháp của Ôn Định sao?” Trình Vương Sinh không ngờ mình lại bị tấn công lúc này.
Trước tình hình đó, Ôn Định phải rời khỏi bức tranh, trực tiếp đối đầu với Đường Mộc Nhi. Đã xử lý xong người sống, cô tập trung đối phó với hồn ma này. Theo lời Ôn Thế Khải thì Ôn Định lúc trước không hề luyện tập ma pháp, tổ tiên họ cũng không phải là thầy trừ ma nên dù đã thành hồn ma thì ma lực của ông ta cũng không thể cao hơn pháp lực của cô.
Sử dụng ngũ hành chú pháp, một loại bùa chú chuyên để thanh tẩy hồn ma, Đường Mộc Nhi dồn lượng lớn pháp lực để diệt trừ Ôn Định trong một đòn.
Bỗng lượng pháp lực đó bị chặn lại và phản xạ khiến Đường Mộc Nhi bị rối loạn dòng khí trong cơ thể vào một khoảnh khắc. Ngay lúc này trận pháp của Ôn Định phát huy tác dụng và khiến cô mất sức.
Ông ta nhân cơ hội đó tháo lá bùa trên người Trình Vương Sinh ra. Anh ta lấy lại được sức lực liền xông tới và tấn công Đường Mộc Nhi bằng một cú đá.
Vốn chỉ mạnh về pháp lực, Đường Mộc Nhi không thể bì lại Trình Vương Sinh về thể lực. Cú đá đó đã đủ để hạ gục cô.
“Nếu không phải cần để cho cô sống thì tôi đã ra tay vào tử huyệt rồi.” Trình Vương Sinh lạnh lùng nói.
“Ra chân chứ?” Đường Mộc Nhi vừa ôm bụng vừa đính chính lại.
“Chuyện đó quan trọng à?” Anh ta dùng dây thừng trói Đường Mộc Nhi lại.
“Nguy hiểm thật, may mà có lớp bùa trên khung tranh ngăn chặn lại, không thì phen này ta chết chắc rồi.” Ôn Định thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi tưởng ông chết sẵn rồi chứ?” Đường Mộc Nhi đính chính lại.
“Cô nói hơi nhiều so với một người đang bị bắt giữ rồi đấy.” Trình Vương Sinh nhắc nhở “Cô nghĩ hóa trang qua loa mấy cái thì chúng tôi không nhận ra cô được à?”
“Thì thật thế mà.” Đường Mộc Nhi đáp.
“Ai mượn cậu nói ra chi thế, đã không ai nhắc việc chúng ta bị lừa rồi.” Ôn Định lắc đầu ngán ngẩm.
“Ông nói đúng đấy Ôn Định.”
Ông ta khá bất ngờ và hỏi “Làm cách nào mà cô biết được tên ta?”
“Bí mật.” Đường Mộc Nhi cười nói. Trình Vương Sinh cảm thấy kì lạ, không hiểu vì sao cô lại không có vẻ gì là đang sợ. “Tôi sẽ nói cho ông biết nếu ông cũng nói cho tôi biết một chuyện.”
“Cô muốn biết chuyện gì cơ chứ? Về lý tưởng của ta à? Hay là cách thức để thực hiện ma pháp thao túng?” Ôn Định cảm thấy nói chuyện với cô một lúc cũng không mất gì, chỉ mất thời gian.
“Lý tưởng của Thiện Tâm Giáo thì tôi đã nghe nhiều rồi. Tôi cũng đã nghiên cứu ra cách để sử dụng ma pháp đó cũng như cách khắc chế. Cái tôi muốn nghe là câu chuyện về ông kìa?” Đường Mộc Nhi đáp, thông tin Miêu Miêu lấy được từ Ôn Thế Khải rất mơ hồ và cô muốn biết nhiều hơn.
“Về tôi à? Nếu cô thích thì tôi chiều. Tôi sinh ra ở một khu xóm nhỏ…” Ôn Định đang nói thì Đường Mộc Nhi lắc đầu liên tục.
Cô lên tiếng “Tôi chỉ cần biết tại sao ông lại ở trong bức tranh, và người vẽ ra nó là ai? Đó là một thầy trừ ma ở nước ngoài?”
“Hắn ta không gọi mình là thầy trừ ma, nhưng cô có thể gọi hắn như thế cũng được. Nói đúng hơn, hắn ta là một họa sĩ với pháp thuật đi kèm. Tên của hắn là Johannes.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.