Người Thao Túng

Chương 27: Giáo Phái (21)




“Sau đó thì ta đã phải ở trong bức tranh đó một thời gian khá dài. Johannes biến mất không một dấu vết, Ôn Thế Khải nghĩ ta đã mất tích nên giữ bức tranh làm ảnh thờ. Cho đến khi gặp khó khăn với tiền bạc thì mới đem đi cầm. Johannes đã nói với ta rằng đến lúc thích hợp ta sẽ tìm được đồng minh cho mình, và lúc gặp Trình Vương Sinh, ta đã biết rằng mình đã gặp đúng người.” Ôn Định nói.
“Sao ông lại biết?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Là cảm giác. Cô không hiểu à?”
Đường Mộc Nhi gật đầu. Ôn Định khó chịu, tự hỏi có phải kẻ nào biết sử dụng ma pháp cũng khó ưa hay không. Trình Vương Sinh nhìn vào màn hình laptop của mình.
Orchid123: Tôi đang ở sân bay, anh có thể tới đây gặp tôi hay không?
Thiện Tâm: Được, tôi đã bắt được Đường Mộc Nhi rồi. Giờ tôi sẽ tới đón cô.
“Đủ rồi, Ôn Định. Chúng ta không cần mất thời gian với cô ta nữa. Bây giờ tôi sẽ dùng bùa ngăn cản cô ta sử dụng ma pháp.” Trình Vương Sinh nói.
“Cái gì mà bùa ngăn cản ma pháp cơ?” Đường Mộc Nhi giật mình.
Lúc này Trình Vương Sinh hiểu ra vi sao nãy giờ cô tự tin đến vậy. Thì ra là cô đã có kế hoạch sử dụng pháp thuật để trốn thoát. Anh ta mỉm cười đắc chí và đem lá bùa ra dán lên trán của cô.
“A Bân, Tiểu Minh, hai người vào đây.” Trình Vương Sinh ra lệnh.
Hai người họ bước vào phòng.
“Tạm thời không cho ai ra vào nơi này cả. Tôi sẽ rời đi một lúc. Canh gác căn phòng này cho cẩn thận.” Trình Vương Sinh dặn dò trước khi y rời đi theo lối bí mật.
Ở bên ngoài nhà thờ lúc này, Tạ Lâm, Miêu Miêu và Triệu Giai Nhân đang quan sát phía trước nhà thờ. Họ nhìn thấy Trình Vương Sinh rời khỏi đó trong trang phục bình thường, bước tới bãi đậu xe bên cạnh.
“Hắn ta ung dung thế này thì xem ra Đường Mộc Nhi không thanh tẩy được Ôn Định rồi.” Miêu Miêu lên tiếng.
“Xét về ma lực thì chắc chắn Ôn Định không thể bằng Đường Mộc Nhi được. Xem ra bức tranh của Johannes có tác dụng bảo vệ cho linh hồn bên trong nên em ấy mới gặp khó khăn. Nhưng không cần lo, Đường Mộc Nhi đã có kế hoạch để thoát ra rồi.” Tạ Lâm nói.
“Nhưng nếu không thể thanh tẩy Ôn Định thì chúng ta phải làm sao?” Triệu Giai Nhân hỏi.
“Nếu sử dụng ngũ hành chú pháp không hiệu quả thì cần phải bố trí thêm trận pháp để tăng hiệu quả. Và đó là mục đích chúng ta ở đây.” Tạ Lâm nói.
“Nghĩa là sao?” Triệu Giai Nhân hỏi.
“Theo vị trí của ngũ hành, em và Đường Mộc Nhi đã khắc bùa chú lên một cái cây, một tảng đá, thả một lá bùa vào bể nước, riêng phần kim thì vẫn chỉ có thể đặt một lá bùa bằng thép vào vị trí thích hợp mà thôi. Cuối cùng khi Đường Mộc Nhi ra hiệu, em sẽ đốt lá bùa này hoàn thành trận pháp.” Tạ Lâm giải thích kế hoạch.
“Hiểu rồi, giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi mà thôi.” Triệu Giai Nhân cảm thấy yên tâm.
Lúc này, Trình Vương Sinh đã lái xe tới sân bay. Anh ta nhanh chóng nhận ra người mình cần gặp.
“Xin chào, Tô Lan. Lâu quá rồi chưa gặp cô trực tiếp.” Trình Vương Sinh bước ra khỏi xe.
“Chào, có vẻ cuộc sống của anh vẫn rất tốt nhỉ?” Tô Lan nhìn chiếc siêu xe của Trình Vương Sinh và đánh giá.
“Cũng tạm gọi là đủ sống, lên xe nào, tôi sẽ đưa cô đến gặp Đường Mộc Nhi, bây giờ cô ta như một con cá đã bị bắt vậy, chỉ có thể giãy giụa chờ chết.” Trình Vương Sinh đáp.
Tô Lan không di chuyển, cô nói “ Không cần thiết đâu, mọi thứ có lẽ đã kết thúc rồi.”
“Phải, những kẻ đe dọa đến Thiện Tâm Giáo đều đã bị xử lý, kết thúc rồi.” Trình Vương Sinh nói.
“Không phải, là kết thúc của Thiện Tâm Giáo cơ. À mà phải nói là từ lâu rồi nó vốn không hoạt động theo cách nó đáng phải như thế.” Tô Lan nói.
“Vậy ra cô đoán được việc tôi đã làm rồi à? Nhưng như thế thì sao chứ? Ai chẳng phải sống cho mình, làm gì có ai lương thiện chứ? Chẳng phải cô cũng như vậy sao, cô muốn chiếm lấy pháp lực của Đường Mộc Nhi còn gì? Đừng nói như thể mình tốt bụng như thế.”
“Đừng hiểu sai, tôi không có ý định đó, không việc gì phải chiếm đoạt ma lực của bạn mình cả.” Tô Lan đáp.
“Bạn mình? Đường Mộc Nhi và cô là bạn sao? Chuyện này là thế nào?” Trình Vương Sinh bị sốc, cảm thấy cán cân đang đổi chiều.
“Tôi phải công nhận rằng trên đời này quả là có nhiều điều trùng hợp đến kì lạ. Anh và Đường Mộc Nhi đối đầu với nhau mà không biết có mối quan hệ chung là tôi. Sau khi anh đốt nhà của em ấy, tôi đã gọi về hỏi thăm và biết được sự thật về Thiện Tâm Giáo. Và tôi chọn tin tưởng em ấy.”
Trình Vương Sinh không thể chấp nhận được sự phản bội này, anh ta cố gắng giải thích “Tôi không làm gì sai cả. Con người chỉ có hãm hại và lợi dụng lẫn nhau thôi. Người tốt chẳng qua là những kẻ không đủ bản lĩnh làm điều đó. Cô không hiểu sao?”
“Không cần hiểu.” Tô Lan dứt khoát đáp “Tôi có biết chuyện gia đình anh đã bị phá sản, xem ra trong thời gian đó anh đã gặp nhiều chuyện nhỉ?”
“Cô đang trách tôi vì hiểu ra chân lý sao?”
“Không, tôi đang thấy đáng thương cho anh, khi mà anh đã không thể gặp một người tốt nào lúc đó. Bây giờ thì có lẽ quá muộn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.