Người Thao Túng

Chương 3: Giáo Phái (2)




Phí Ngọc Huân trước hết dẫn Đường Mộc Nhi và Miêu Miêu đến phòng thờ chính. Ở trước mặt đám đông đang cầu nguyện chính là một bức tượng không có mặt mũi đang đưa bàn tay về phía trước.
“Các cô có đoán được vì sao bức tượng này lại không có mặt mũi không?” Phí Ngọc Huân hỏi với vẻ mặt ra vẻ lãng tử.
“Tôi không biết.” Miêu Miêu cũng thắc mắc việc này.
“Có phải họ đang làm tượng thì phía các anh hết tiền không?” Đường Mộc Nhi đoán.
Phí Ngọc Huân giật mình, không ngờ cô lại đoán như thế. Anh ta cảm thấy giáo phái giàu mạnh của mình bị sỉ nhục. Tuy nhiên, Phí Ngọc Huân vẫn bình tĩnh giải thích “Chúng tôi không thờ phụng và trông chờ vào một vị thần nào cả. Giáo phái chúng tôi hướng tới sự lương thiện của con người, và bức tượng không mặt này ý bảo ai cũng có thể là người sẽ giúp đỡ người khác.”
“Nhưng bức tượng gầy và trắng, thế người béo hoặc đen thì không thể giúp đỡ người khác à?” Đường Mộc Nhi thắc mắc.
“Chúng tôi không thể làm một bức tượng không có đặc điểm gì hết được, nên chỉ lấy hình tượng không mặt để chỉ chung mọi người.” Phí Ngọc Huân tiếp tục kiên nhẫn giải thích
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Đường Mộc Nhi gật gù.
“Các cô hiểu thì tốt. Thế giới này không cần thần linh hay sự giúp đỡ từ chốn cao xa, việc chúng ta cần làm là giúp đỡ lẫn nhau. Lòng tốt với lòng tốt, không cần có điều kiện.” Phí Ngọc Huân tiếp tục nói, anh ta ra hiệu cho cả hai đi theo mình.
Phía sau nhà thờ, các giáo dân đang tập trung lại để làm gì đó. Không đợi được hỏi, Phí Ngọc Huân giải thích luôn “Mọi người đang chuẩn bị cho các hoạt động từ thiện.”
“Từ thiện ư? Quả là thiện tâm.” Miêu Miêu lên tiếng.
“Tất nhiên rồi.” Phí Ngọc Huân mỉm cười “Chúng tôi đóng góp tài sản và công sức để giúp đỡ những người đang cần giúp đỡ. Trẻ mồ côi, người già neo đơn, các hoàn cảnh khó khăn hay các nơi gặp thiên tai bão lũ. Khoe khoang là không tốt thế nên tôi sẽ không đi vào chi tiết chúng tôi đã làm được những gì.”
Đường Mộc Nhi quan sát những người này, đám đông ai cũng hào hứng để chuẩn bị cho các kế hoạch giúp đỡ do Thiện Tâm Giáo tổ chức. Cô hiểu được phần nào vì sao nhiều người lại muốn gia nhập. Nhưng theo lời Miêu Miêu nói thì tỉ lệ tham gia khi tới đây là một trăm phần trăm, vẫn quá khó tin.
Những chương trình cứu trợ xã hội không phải là hiếm, trong số đó chưa từng có trường hợp đông đảo người tham gia và đóng góp nhiều đến như vậy. Có điều cô không hiểu có người sẵn sàng tẩy não số lượng lớn người dân chỉ để làm việc tốt sao?
Nếu thật sự mục đích của giáo hoàng của Thiện Tâm Giáo là thúc đẩy mọi người giúp đỡ lẫn nhau thì Đường Mộc Nhi cũng không có lí do gì để xen vào. Nhưng cô vẫn cần xác định rõ có mặt tối nào trong giáo phái này hay không.
Phí Ngọc Huân giới thiệu từng hoạt động cho Miêu Miêu và Đường Mộc Nhi. Trước những việc tốt mà Thiện Tâm Giáo đang làm, Miêu Miêu dần bớt ác cảm với giáo phái này, cô thầm nghĩ có lẽ mình đã quá đa nghi.
Ngược lại, Đường Mộc Nhi cảm thấy trong thái độ của những người này có gì đó không ổn. Cô không thể giải thích rõ, chỉ cảm thấy trong cách ứng xử và nói chuyện có gì đó giả tạo, không thật với lòng.
“Tôi sẽ đưa hai cô tới phòng của giáo hoàng nhé. Sau khi gặp ông ấy rồi thì hai cô quyết định gia nhập hay rời đi thì tùy ý.” Phí Ngọc Huân đề nghị.
Đến đây Miêu Miêu bắt đầu cảnh giác, cô biết những người vào đó không bao giờ bước ra với lời từ chối. Cô bắt đầu tiếp tục nghi ngờ về việc tẩy não. Miêu Miêu quay sang hỏi ý kiến của Đường Mộc Nhi.
“Chúng ta cứ tới đó thử, chắc là không sao đâu.” Đường Mộc Nhi nói, để có thể xác định rõ những giáo dân có bị tẩy não hay không thì việc cần thiết là tiếp cận với giáo hoàng.
“Tất nhiên là không sao rồi. Tôi biết là mọi người thắc mắc vì sao Thiện Tâm Giáo của chúng tôi lại thu hút được nhiều người hơn tất cả các tổ chức xã hội khác. Đó là do họ không có bài thuyết giảng tốt như giáo hoàng của chúng tôi. Chỉ cần hai cô nghe qua một lần thôi thì sẽ hiểu.” Phí Ngọc Huân tự hào nói.
“Anh có thể trích dẫn vài câu cho chúng tôi được không?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Tôi nghĩ là không nên, tôi không có chất giọng và thần thái của giáo hoàng, không nên tự tiện nhắc lại những lời thuyết giảng đó.” Phí Ngọc Huân từ chối.
Miêu Miêu cảm thấy kì lạ, nhưng Đường Mộc Nhi có vẻ không có ý định rút lui nên cô cũng không nói gì. Cả hai theo chân Phí Ngọc Huân đến trước một căn phòng. Bên cạnh đó là một phòng khác với những hàng người ra vào tập nập.
Trên tay những người bước ra là những bó nhang. Miêu Miêu tò mò “Sao họ vào đó lấy nhang nhiều thế?”
“Giáo phái chúng tôi có tục lệ là phải thắp nhang và ngồi thiền ba ngày một lần. Điều đó giúp nuôi dưỡng tinh thần và trở nên tốt hơn.” Phí Ngọc Huân đáp.
Đường Mộc Nhi thấy việc này có thể có uẩn khúc gì đó. Nhưng việc mà cô bận tâm nhất lúc này là căn phòng của giáo hoàng, cô có thể cảm nhận được một nguồn pháp lực lớn bên trong, chỉ có điều chưa biết đó là chính hay tà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.