Người Thao Túng

Chương 8: Giáo Phái (7)




Phó Bảo Nhi không thích ở nhà. Cô ghét việc ba mình là xã hội đen và làm những chuyện táng tận lương tâm. Phận làm con như cô không có quyền để tố cáo ba mình, mà có muốn thì cô cũng không làm được. Phó Bảo Nhi chọn chống đối bằng cách sống theo ý mình, không cần quan tâm đến hậu quả. Tuy nhiên, với quyền lực của Phó Thượng, những rắc rối cô gây ra không hề ảnh hưởng đến ông.
Dù sao thì ít nhất cô cũng cảm thấy thoải mái. Một hôm khi đang đi uống cùng các bạn, Phó Bảo Nhi nghe được về Thiện Tâm Giáo.
“Đó là một tôn giáo rất tốt, hướng tới cái thiện rất thực tế. Tớ nghĩ các cậu cũng nên thử tới đó gia nhập.”
Nghe bạn mình nói thế, Phó Bảo Nhi cũng cảm thấy tò mò. Hơn nữa, cô nghĩ rằng đây là một cách khác để chống đối với Phó Thượng. Ông ta thì cố gắng làm điều ác, còn cô thì ngược lại làm điều thiện. Nghĩ đến đây Phó Bảo Nhi cảm thấy thích thú với ý tưởng gia nhập Thiện Tâm Giáo.
Hôm sau, theo chân người bạn hôm trước, Phó Bảo Nhi đến nhà thờ của Thiện Tâm Giáo. Cô khá sửng sốt với quy mô của nơi này, trong tưởng tượng của cô thì đây là một giáp phái thanh bần, cùng nhau giúp đỡ để có cuộc sống tốt hơn.
Như đọc được suy nghĩ của Phó Bảo Nhi, bạn cô nói “Thật ra nơi này là do một người giàu có đã góp tiền xây dựng nên. Ông ta thấy Thiện Tâm Giáo quá tốt nhưng lại không phải một tôn giáo chính thống, không có nhà thờ chính thức nên đã xây dựng lên nơi này để các giáo dân có nơi để tập trung.”
“Ra là vậy.” Phó Bảo Nhi thấy tay nhà giàu này quả là ngông cuồng.
Người ở đây đều đeo một chiếc khăn màu đen nên dễ dàng nhận ra Phó Bảo Nhi là người ngoại giáo. Đức cha của Thiện Tâm Giáo liền xuất hiện “Xin chào, tôi là Phí Ngọc Huân. Có phải cô đây muốn gia nhập Thiện Tâm Giáo?”
“Tôi có dự tính đó.”
Phí Ngọc Huân bắt đầu ca tụng về Thiện Tâm Giáo. Phó Bảo Nhi tự hỏi sao anh ta cứ phải nghiêng mặt nói chuyện, Phí Ngọc Huân làm gì có góc nghiêng thần thánh.
“Tất nhiên chỉ lời tôi nói thì không đủ để mọi người hiểu rõ về cái thiện mà chúng tôi đang nhắm tới. Tôi có thể đưa hai cô đi tham quan một vòng.” Phí Ngọc Huân mỉm cười nói.
Cô không có hứng thú với việc đó, cô thẳng thừng từ chối “Tôi chỉ muốn gia nhập Thiện Tâm Giáo thôi. Nghe bảo mọi người thích làm từ thiện, tôi góp tiền là được chứ gì?”
“Chà chà, cách nói chuyện này nghe không thành tâm lắm. Nhưng tôi không có quyền phán xét người khác, khi gặp giáo hoàng, ông ấy sẽ khai mở trí tuệ cho cô.” Phí Ngọc Huân bước đi và ra hiệu cho cô đi theo.
“Vậy giờ chúng ta sẽ đi gặp giáo hoàng để làm lễ gia nhập à?” Phó Bảo Nhi hỏi.
“Đúng vậy.”
Nơi này thật sự rất rộng, nếu không có sự chỉ đường, việc tìm phòng tại đây là khá khó. Đứng trước căn phòng của giáo hoàng, Phí Ngọc Huân chìa tay về phía trước ý bảo cô bước vào một mình.
Cô liền mở cửa ra và bước vào bên trong, hai người đứng gác cửa nhanh chóng đóng chúng lại. Phó Bảo Nhi nhìn quanh, nơi này trông giống như phòng làm việc của một nhân viên văn phòng hơn là phòng của giáo hoàng.
Ngoài việc được trải thảm với hoa văn khá kì lạ, nơi đây thật sự bình thường với một bức tranh treo trên tường và một bàn làm việc.
Trong bức tranh là một người đàn ông với nét mặt hiền hòa, Phó Bảo Nhi tự hỏi đó có phải chân dung của giáo hoàng không?
Tại bàn làm việc có một người đang dùng laptop, người đó quay lại khi cô bước vào phòng. Có lẽ cách ăn mặc của người này là thứ ít bình thường nhất ở đây với chiếc áo choàng đen trông vô cùng hắc ám.
“Cô là người mới?” Giọng nói của người đó rất trầm, hợp với vẻ ngoài đó.
“Phải, giáo hoàng không có mặt lúc này à?” Phó Bảo Nhi hỏi, cô nghĩ người trong bức tranh mới là giáo hoàng của Thiện Tâm Giáo.
“Tôi chính là giáo hoàng, giáo hoàng Trình Vương Sinh.” Anh ta giới thiệu “Nếu cô muốn gia nhập thì cũng dễ thôi. Chúng tôi luôn hoan nghênh những người tới với thiện tâm. Cô chỉ việc thực hiện một nghi thức đơn giản thôi.”
“Phải thực hiện nghi thức nữa à? Phiền phức quá, không phải chỉ cần gật đầu là được rồi sao.” Phó Bảo Nhi cảm thấy đây đúng là sự cầu kì, cô không muốn gia nhập Thiện Tâm Giáo nữa.
“Cần phải có những quy tắc nhất định.” Trình Vương Sinh đáp.
“Thôi, quá màu mè, tôi về đây.” Phó Bảo Nhi định quay lưng bỏ đi thì bỗng mất hết sức lực và khuỵu xuống.
Cô cảm thấy kì lạ, rõ ràng khi vào đây cô chưa hề ăn uống gì để bị bỏ thuốc. Cũng không thể là thuốc mê ở trong không khí. Bản thân cô cũng không có bệnh gì để đột ngột tái phát.
Nhìn xuống các hoa văn dưới thảm, cô bỗng cảm thấy nó giống như các vòng tròn ma thuật. Mặc dù rất phi lí nhưng Phó Bảo Nhi lúc này chỉ có thể nghĩ đây là tà thuật.
Trịnh Vương Sinh bước tới và nói “Bắt đầu nghi thức thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.