Thời gian tan học.
Mặt mày tiều tụy,
Nam Cung Thu Thủy xông vào phòng học, trực tiếp đi đến chỗ ngồi của Vương Ninh
Hinh, cắn răng nhẫn nhịn, Một tiếng trống vang lên, liền quỳ xuống trước mặt Vương
Ninh Hinh.
Hành động đột ngột
của cô làm cho ai nấy nhất thời đều kinh ngạc, các học sinh không tự giác vậy
quanh xem náo nhiệt.
“Chị!” Nam Cung Thu
Nguyệt vội vàng chạy đến đỡ cô dậy.
Vương Ninh Hinh khó
hiểu, không biết sao cô lại làm vậy?
Nam Cung Thu Thủy
được ăn cả ngã về không, gạt tay em gái ra, thần thái thập phần hèn mọn, lại
khóc lóc cầu xin sự thương xót của cô: “Thực xin lỗi, Vương Ninh Hinh, ta biết
mình không đúng, nhưng ta không có biện pháp để thay đổi chính mình, ta thật sự
rất yêu Nghiêu, hơn nữa…” Cô vỗ nhẹ vào bụng, nghẹn ngào cầu xin: “Hiện tại ta
đã có cốt nhục của anh, nếu anh không cần ta, ta chỉ còn đường chết, van cầu
ngươi, Vương Ninh Hinh, ta biết ta đưa ra yêu cầu như vậy thực sự ích kỷ, nhưng
hiện tại chỉ có ngươi mới có khả năng cứu mạng của ta và con ta, cầu xin ngươi
giúp ta, tặng Nghiêu cho ta, cầu xin ngươi!”
Vương Ninh Hinh vốn
không biết Nam Cung Thu Thủy đang làm gì, đến bây giờ mới hiểu. Mà không chỉ cô
hiểu, ngay cả bạn học xung quanh cũng đều ngộ ra, có người đồng tình với Vương
Ninh Hinh, có người lại vui sướng khi người khác gặp họa. Tóm lại, mọi người đều
bắt đầu bàn tán…
“Cái gì mà thôi,
sao lại có người không biết xấu hổ như vậy!”
“Y, sao ngươi có thể
nói như vậy? Không đồng tình sao?”
“Đồng tình cái rắm!”
Vương Ninh Hinh lạnh
lùng nhìn Nam Cung Thu Thủy đang quỳ dập đầu trên mặt đất, vừa khóc vừa kêu, cô
phảng phất cảm thấy mình đột nhiên biến thành kẻ ác bá đi ngược đãi người khác,
sao lại có tình cảnh này a!
“Cô biết Diêm Tính
Nghiêu đã có vị hôn thê rồi đúng không?” Vương Ninh Hinh lạnh lùng hỏi cô.
“Ta…” Nam Cung Thu
Thủy nhất thời nghẹn lời, không ngờ cô ta lại rất bình tĩnh, hơn dự đoán của cô
rất nhiều.
“Xem kìa, nói không
nên lời, vậy càng chứng minh là cô cố ý…”
“Mặc kệ có cố ý hay
không, chuyện mang thai là thật.”
Các học sinh lại ầm
ĩ lên.
Biết rõ mà vẫn cố
phạm phải, cứ như bị ép buộc không bằng. Vương Ninh Hinh tự nhận mình không rộng
lượng đến nỗi đồng tình với cô, phá hư chuyện của người khác lại còn cầu xin giúp
đỡ? Thật nực cười! Nhưng cô lại không cười nổi, chỉ cảm thấy cõi lòng giống như
bị xé nát.
“Nhất định là nói bậy,
Ninh Hinh, bạn đừng để ý đến cô ta!” Đoạn Chi vội vàng đứng lên bảo vệ cho
Vương Ninh Hinh. “Thiếu gia chỉ yêu bạn, căn bản không có khả năng cùng với người
con gái khác… huống chi, nhìn bộ dáng kia tuyệt đối không giống mang thai!”
“Không, ta thật sự
mang thai. Cái thai có từ hai tháng trước khi đi du lịch tốt nghiệp, còn chưa lớn,
cho nên nhìn qua không thể phát hiện.” Cô vội vàng cam đoan với Vương Ninh
Hinh.
Sắc mặt Vương Ninh
Hinh trắng bệch. Đó là lúc cô bị bệnh, cho nên không thể đi cùng Diêm Tính
Nghiêu, nhưng… cũng chỉ là hai ngày ngắn ngủi a!
Không như dự đoán của
cô, Nam Cung Thu Nguyệt nóng nảy nói, “Vương Ninh Hinh, mong ngươi có lương tâm
một chút, trong bụng chị ta đã có đứa con của Diêm Tính Nghiêu, đây là thiên
chân vạn xác[1], không thể phủ nhận sự thật, nhưng vì quan hệ của ngươi, hại chị
ta mang tội có con ngoài giá thú, đứa trẻ vô tội không cha cũng sẽ bị người khác
khinh thường. Tất cả chuyện này đều do ngươi, tại ngươi!”
“Đủ rồi, các ngươi
đúng là không biết xấu hổ!” Có người thấy chị em Nam Cung quá tàn nhẫn, ích kỷ,
không thể nhịn được mà lên tiếng.
“Liên quan đến
ngươi à, đồ lắm chuyện!”
“Còn hung dữ? Đồ hồ
ly tinh không biết xấu hổ…”
Nam Cung Thu Thủy
khẽ cắn môi, lập tức lấy ra con dao Thụy Sĩ đao giấu từ trước đó, cắt vào cổ
tay, máu đỏ tươi nhất thời chảy ra.
“A” Tiếng thét chói
tai lập tức vang lên.
“Mau tìm thầy
giáo…”
“Đồ ngu, tìm thầy
làm gì? Đi gọi xe cứu thương trước mới đúng!”
[1] Thiên chân vạn
xác: muôn vạn lần là thật
Bệnh viện tư nhân
cao cấp Mỗ Tư.
Ở đây có một vài nữ
sinh tầm mười bảy, mười tám tuổi, quần áo gọn gàng ngăn nắp, nhìn qua cũng biết
đều là nhà khá giả. Cha mẹ bọn họ đều làm việc cho xí nghiệp của nhà Nam Cung,
chính vì vậy tất cả đều tiếp cận Nam Cung Thu Thủy, trở thành bạn thân với cô.
“Oa! Thu Thủy,
không ngờ bạn lại quyết tâm đến thế, dám lấy dao cắt vào cổ tay, mình thật sự
khâm phục dũng khí của bạn, có muốn mình cũng không dám. Mình sợ đau lắm, bình
thường không cẩn thận làm xước da, cũng đau đến muốn khóc rồi.”
Buổi sáng hôm trước,
Nam Cung Thu Thủy đột nhiên xông vào lớp học của Vương Ninh Hinh, không quan
tâm đến danh dự của mình, nước mắt chảy như mưa, lại quỳ xuống, dập đầu trước
Vương Ninh Hinh, dùng hành động hèn mọn nhất, dùng đứa nhỏ trong bụng làm cớ,
thậm chí trước mặt mọi người còn cắt cổ tay tự sát.
Không cần nói cũng
biết, tự sát trong tình huống như vậy, đương nhiên không thể thực hiện trót lọt
được. Nam Cung Thu Thủy lập tức bị đưa đến bệnh viện, nhưng hành động long trời
lở đất cùng hành vi khúm núm của cô, nhất thời làm trường học đang yên bình như
bị thả một quả bom nguyên tử, toàn bộ vườn trường trở nên náo nhiệt lạ thường,
các tin tức lớn nhỏ lan truyền khắp nơi.
“Không dám cũng phải
làm bừa, bạn thử tưởng tượng lấy dao cắt lên người mà xem, rất đau a! Nếu không
phải là không còn biện pháp nào khác, mình cũng không muốn dùng chiêu này.” Nam
Cung Thu Thủy tiếp nhận ý tốt của Thủy Lê.
“Cũng đúng, sợ đông
sợ tây, sao làm chuyện lớn được? Nhưng chiêu này cũng thật công hiệu lắm, hiện
tại trong trường học đâu đâu cũng thảo luận chuyện này, đầu đề báo, rồi tin tức
tối qua, tất cả đều đưa tin về chuyện của bạn. Hôm nay trường học có người tổ
chức cá cược, mọi người đều đoán cô dâu của Diêm Tính Nghiêu sẽ là Vương Ninh
Hinh hoặc là bạn.”
“Vậy Vương Ninh
Hinh đâu? Phản ứng của nó thế nào?” Từ sau khi Nam Cung Thu Thủy vào viện, đã
không có tin tức của Vương Ninh Hinh, cô nóng lòng muốn biết phản ứng của Vương
Ninh Hinh. Bởi vì phản ứng của cô ta chính là mục đích duy nhất trong việc bí
quá hóa liều của cô.
“Vương Ninh Hinh?”
Mấy người nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi đồng thời lắc đầu, “Bọn mình cũng
không để ý, nhưng mà, màn biểu diễn hôm trước của bạn làm nó sợ đến mức mặt
không còn giọt máu. Nghe nói lúc mọi người vội vã đưa bạn đến bệnh viện thì rất
hỗn loạn, lúc đó cũng không thấy nó đâu, mà hai ngày nay cũng không đến trường,
ngay cả Diêm Tính Nghiêu cũng vội vã đi tìm!”
“Ai da, đại tiểu
thư à, việc quan trọng nhất bây giờ là bạn phải tĩnh dưỡng thật tốt, chờ mặc
váy cưới thôi…”
“Nam Cung Thu Thủy,
mày không biết cái gì gọi là có chừng mực sao?” Nam Cung Thu Ngân không gõ cửa,
trực tiếp đẩy cửa vào phòng, đưa tay hướng đến người nằm trên giường bệnh, ba một
tiếng, tát ngay vào giữa mặt Nam Cung Thu Thủy.
“Ngân nhi, con làm
gì vậy? Em con vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, sao con có thể làm thế với em?”
Nam Cung phu nhân kinh hô một tiếng, vội vã tới gần bảo vệ con gái.
Vừa đến đã thấy
hành động bạo lực này, các thiếu nữ liếc mắt một cái lập tức thức thời mà im lặng.
“Mẹ đừng che chở
cho Thu Thủy, cũng là do mẹ quá chiều nó nên mới thế này. Cái gì thoát khỏi
nguy hiểm? Chẳng qua cũng chỉ là một vết cứa nhẹ lên cổ tay, có nguy hiểm
sao?!” Nhìn sắc mặt hồng nhuận của đứa em gái, ánh mắt anh đầy khinh thường.
“Bây giờ mới là nguy hiểm thực sự, hai bữa nay, những hợp đồng đã đàm phán
thành công tất cả đều bị hủy.”
“Anh cả, anh đừng
quá đáng như vậy. Anh kinh doanh không giỏi, không có khả năng ký hợp đồng là
chuyện của anh, sao có thể trút giận lên em!” Nam Cung Thu Thủy thực tức giận đối
với việc giận chó đánh mèo của anh trai.
“Tao không có khả
năng? Mày lợi hại, mày có bản lĩnh, có bản lĩnh làm những việc hạ lưu, khiến
Diêm thị hạ lệnh tiêu diệt nhà chúng ta!” Thiếu chút nữa là anh phát điên lên.
“Tiêu diệt?!” Nam
Cung phu nhân kinh ngạc, lấy ánh mắt hỏi Nam Cung Thu Ngân, nhưng Nam Cung Thu
Ngân tức đến không muốn nói nữa, bà ta đành phải nhìn sang chồng đang đứng chỗ
cánh cửa hỏi: “Đây là thật sao?”
“Đúng vậy, Diêm lão
phu nhân khi biết tin này, cho là chúng ta tiết lộ tin tức cho giới truyền
thông, nghĩ chúng ta cố ý làm to chuyện, làm mất danh dự của Diêm gia, tôi cũng
đã cam đoan với bà ta không phải nhà mình, nhưng bà ta vẫn không tin.” Nam Cung
Điện thở dài gật đầu. Tổn thất mấy vạn tiền hợp đồng, anh có thể không đau lòng
sao? Nhưng so với lợi ích khổng lồ mà Diêm thị có thể mang lại nếu thành công,
thì tổn thất ngần này không đáng là bao.
Lời nói của cha làm
Nam Cung Thu Thủy kinh hoảng, khuôn mặt cũng chuyển thành trắng bệch.
Cô biết thế lực của
Diêm gia rất lớn, cha mẹ cô căn bản cũng không thể có cách để bắt Diêm gia phải
khuất phục, cho nên mới muốn lợi dụng giới truyền thông và dư luận quần chúng để
ép buộc Diêm gia. Nhưng đến bây giờ, cô lại không có khả năng gánh vác hậu quả
này.
Nam Cung Điện dặn
dò con gái đanh nằm trên giường bệnh: “Thu Thủy, sau này con đừng mạo hiểm như
vậy nữa. Mặc kệ Diêm gia có chèn ép nhà chúng ta như thế nào, chỉ cần giữ được
đứa bé, chúng ta còn có thể đàm phán lại. Diêm gia chỉ có một nam, Diêm lão phu
nhân nhất định sẽ không trơ mắt nhìn cốt nhục của Diêm gia lưu lạc bên ngoài, đến
lúc đó chúng ta nhất định phải giữ lại đứa bé, Diêm Tính Nghiêu dù có kháng cự
thế nào, cũng phải ngoan ngoãn cưới con về.”
“Đúng, đúng, đúng,
ba con nói rất có đạo lý, bây giờ phải giữ gìn thân thể, thì đứa trẻ sinh ra mới
có thể khỏe mạnh, đây mới là việc quan trong nhất.” Nam Cung phu nhân thở nhẹ,
hoan hỉ bưng bát thuốc bổ đến trước mặt con gái, đứa bé trong bụng con gái mình
nắm giữ tương lai của Nam Cung gia, không chăm sóc tốt thì sao được!
“Nhân lúc bát thuốc
còn nóng, con mau uống đi.”
Trước việc cha mẹ
vui vẻ, Nam Cung Thu Thủy vẫn thấy lo lắng. Nhưng mà, cô vẫn ngoan ngoãn uống hết
bát thuốc đắng ngắt kia.
Nam Cung Thu Ngân vốn
không thích nhìn cha mẹ lợi dụng việc Thu Thủy mang thai để đạt mục đích nên chẳng
thèm bận tâm tới em.
“Ta nói rồi! Diêm
Tính Nghiêu ta chỉ có một vợ, đó phải là Vương Ninh Hinh. Trừ cô ấy ra, không
ai có tư cách làm vợ ta, nhất là loại đàn bà vô sỉ như ngươi thì càng không thể!”
Những sợi tóc bị gió thổi rối bời, quần áo trên người cũng đã vài ngày chưa
thay, hốc mắt Diêm Tính Nghiêu chứa lệ nhưng vẫn cuồng dã, giống như ma vương từ
địa ngục xông thẳng vào phòng bệnh, lạnh lùng đi sau là Tôn Duy Ma, Triệu Phi
và bốn tên khác.
Thân hình anh vốn
đã cao lớn, đi sau lại là bốn tên con trai quần áo đều là màu đen, khí thế làm
cả nhà Nam Cung đều khiếp sợ, thần sắc đều hốt hoảng.
“Ngươi… các ngươi…”
Diêm Tính Nghiêu liếc
mắt, hai tên con trai như bóng đêm lập tức vọt đến, giống như hổ đói, lao thẳng
vào chỗ giường bệnh, kéo Nam Cung Thu Thủy xuống giường.
“A… các ngươi muốn
làm gì? Buông ra!” Nam Cung Thu Thủy kinh hoàng, không ngừng la hét giãy giụa,
nóng lòng muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của tên con trai kia.
“Diêm Tính Nghiêu,
ngươi…” Nam Cung Thu Ngân lên tiếng thay em gái, nhưng một tên khác lại đánh thẳng
một quyền vào bụng anh, khiến anh đau đến không thở nổi.
“A…” Tiếng thét
chói tai vang lên từ bên trong.
“Diêm… Diêm thiếu
gia, chuyện gì cũng từ từ, đừng…” Nam Cung Điện lắp bắp nói. Tuổi anh tuy đã
qua năm mươi, nhưng vẫn chỉ sống trong thái bình, cho tới bây giờ chưa bao giờ
chứng kiến tình huống như thế này.
“Đúng… đúng vậy,
Thu Thủy mang thai với ngươi, các ngươi sao có thể thô… bạo như thế, chẳng may
làm ảnh hưởng đến thai nhi…” Nam Cung phu nhân nấp phía sau chồng, lấy hết dũng
khí để nói.
“Nam Cung Thu Thủy
a, Nam Cung Thu Thủy, ngươi cũng biết bây giờ ta chán ghét ngươi đến thế nào rồi?
Tốt nhất ngươi nên thừa nhận đứa con trong bụng không phải của ta! Nếu không…”
Diêm Tính Nghiêu nở nụ cười độc ác.
“Em… nếu không thì
sao?” Sắc mặt Nam Cung Thu Thủy đại biến, Diêm Tính Nghiêu và Tôn Duy Ma hiểu ý
nhìn nhau.
“Ta ghét việc ngươi
lừa gạt, ngươi cũng biết rồi, nhưng ta càng ghét ngươi không từ thủ đoạn, thậm
chí còn dám bức bách người con gái ta yêu thật lòng. Tương lai kết quả kiểm tra
ADN mà chứng minh đứa bé không phải của ta, ta thề sẽ khiến Nam Cung gia các
ngươi thân bại danh liệt, còn ngươi thì đem bán vào ổ chứa thấp kém nhất tại
Trung Đông. Ngươi không phải thích yêu sao? Nơi đó có rất nhiều gã đàn ông thiếu
tình yêu, bọn họ nhát định sẽ rất thích đứa con gái trắng nõn như ngươi, tuyệt
đối có rất nhiều cơ hội cho ngươi, ta nghĩ ngay cả thời gian uống nước cũng
không có, không được bao lâu, ngươi sẽ nhiễm các loại bệnh nan y qua đường tình
dục. Nhưng ngươi yên tâm đi, ta sẽ dặn bác sĩ hết sức kéo dài tính mạng của
ngươi, bởi vì…” Anh nói nhỏ nhẹ, thong thả miêu tả, nhưng lời nói lạnh lùng
trên miệng làm nhiệt độ xung quanh như hạ xuống âm độ, khiến lông tơ của mọi
người đều dựng thẳng đứng lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ta muốn ngươi muốn
sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, nhìn thân thể của mình chỗ nào
cũng đều có mùi đàn ông, rồi mới… chậm rãi, chậm rãi mà chết.”
Muốn sinh đứa bé ra
sao, không có khả năng đâu, nhưng cho dù đứa bé là của anh thật, kết cục của
Nam Cung Thu Thủy cũng không thể tốt đẹp, hơn nữa bọn họ lại còn làm tổn thương
bảo bối yêu quý của anh!
Trên thực tế, đối với
cả nhà Nam Cung, anh đã muốn thẳng tay không khoan hồng rồi, nhưng nghĩ đến Nam
Cung Điện, nên mới chỉ cảnh cáo nhỏ mà thôi. Nếu vậy mà nhà Nam Cung cũng không
tỉnh ngộ, thì sắp tới sẽ là ‘hủy diệt’.
“A, không cần,
không cần, ta không cần…” Nam Cung Thu Thủy xanh cả mặt, cả người run rẩy không
thôi.
“Đừng… đừng bị nó
đe dọa, đứa bé trong bụng con chính là người của Diêm… gia, nó không thể thay đổi…
được, con không cần lo lắng. Dũng cảm sinh đứa bé ra, đừng sợ, nó không làm hại
con được đâu.”
“Thật không?” Diêm
Tính Nghiêu nở nụ cười, nụ cười lãnh khốc mà vô tình, vung tay lên hét, “Mang
đi!”
“Dạ!” Hai tên bên cạnh
lên tiếng trả lời rồi lập tức hành động
“Không!” Nam Cung
Thu Thủy giãy giụa cuồng loạn, muốn thoát khỏi sự khống chế kia. Cô biết Diêm
Tính Nghiêu nói được làm được, cô có thể sẽ bị mang đi bán. “Anh đã muốn em
sinh đứa bé, thì nên thả em ra. Em…”
“Cho ngươi cơ hội
khác, sanh non ngoài ý muốn?”
“Anh… nói bậy cái
gì?” Mặt cô nhất thời trắng bệch, rõ ràng cô nói hợp tình hợp lý, nhưng cô lại
chột dạ không thôi. “Đứa bé này… không dễ dàng mới có, phải… bảo vệ nó, sao có
thể phá đi…”
“Một khi đã như vậy,
vậy ngươi thích đến nơi kia rồi. Mang đi!”
“Không cần, em
không cần sinh, em không sinh đứa bé này nữa, em không muốn bị đưa vào nơi dơ bẩn
đó, không được!” Nam Cung Thu Thủy điên cuồng thét chói tai.
“Thu Thủy?!” Trước
tình thế này, cả nhà Nam Cung nhất thời quá sợ hãi, kêu ‘aizz’ liên tục. Lúc
này ngay cả kẻ ngốc cũng biết đứa bé trong bụng cô không phải của Diêm Tính
Nghiêu, nhưng mà… sao lại có thể như vậy?
“Ba, mẹ, con đã lừa
mọi ngươi, đứa bé này không phải của Diêm Tính Nghiêu, con không thể sinh nó
ra.” Thừa dịp tên kia không để ý, lập tức giãy ra, đến quỳ trước mặt Diêm Tính
Nghiêu, không ngừng dập đầu.
Để tránh phải vào
cái ổ chứa khủng bố, sống mà không bằng chết kia, cô nguyện ý từ bỏ mọi kế hoạch,
nói sự thật ra. Chỉ mong Diêm Tính Nghiêu thấy cô thành khẩn mà cho cô một con
đường sống, như vậy thì cô cũng đã biết ơn lắm rồi, cô không dám mơ tưởng đến
anh nữa.
Thực ra cô đã từng
có quan hệ với Diêm Tính Nghiêu, nên tất nhiên cũng biết anh lạnh lùng vô tình,
cho nên khi lúc trước chia tay, tuy cô vạn phần không muốn, nhưng cũng không
dám một câu nhiều lời. Nhưng mấy ngày gần đây, chính mắt cô thấy Diêm Tính
Nghiêu luôn che chờ, bảo vệ cho Vương Ninh Hinh, làm cô ghen ghét dữ dội, đồng
thời cũng rất ngạc nhiên, thì ra Diêm Tính Nghiêu không hoàn toàn vô tình như
thế, anh cũng có thể dịu dàng đến vậy. Thế là nội tâm lung lay, quyết định thực
hiện kế hoạch, nhưng lại không ngờ mọi sự lại hỏng hết, chỉ có thể nhận được kết
quả thế này!
Bây giờ cô mới biết,
thì ra anh chỉ ôn nhu như thế trước mặt một người, đó là Vương Ninh Hinh, nếu
là người con gái khác, cho dù là có con với anh, anh cũng không thương tiếc dù
chỉ một chút! Đáng tiếc, bây giờ cô tỉnh ngộ thì đã quá muộn.
“Tối hôm đó khi em
tìm được anh, anh vẫn luôn miệng gọi Hinh nhi, Hinh nhi. Dù em cố gắng khiêu
khích thế nào anh cũng không động đậy, thậm chí còn đẩy em xuống giường, em… em
vừa tức lại không chịu được, tâm tình không vui, nên đã đến quán bar tìm bạn
trai, bọn em…… Thật xin lỗi! Khi mẹ em phát hiện em mang thai, em rất sợ, liền
nghĩ ngay đến hôm em đi ra khỏi phòng anh, có vài người đã nhìn thấy, cho nên…
cho nên… Oa! Thật xin lỗi, anh đừng bán em vào nơi đó, em không muốn!” Cô càng
nói càng sợ hãi, nhịn không được khóc lớn lên.
“Lá gan lớn lắm!
Dám vọng tưởng vàng thau lẫn lộn?” Triệu Phi xì một tiếng khinh miệt. Cô là một
tiểu thư khuê các lại đoan trang, không ngờ nội tâm lại ti tiện như thế.
“Không phải, em chỉ
tạm giữ cái thai này một thời gian thôi, mặc kệ anh có cưới em hay không, em nhất
định sẽ tìm cơ hội mà bỏ nó đi, em tuyệt đối không dám vàng thau lẫn lộn, anh
phải tin em.” Cô kinh hoàng kéo ống quần của Diêm Tính Nghiêu mà cầu xin.
Trời ạ! Nam Cung Điện
anh có tội gì, mà sao lại sinh ra đứa con gái như thế này? Nó nói vậy không phải
muốn phá nát nhà Nam Cung sao? Vợ chồng Nam Cung dường như cực kỳ thất vọng về
đứa con gái, suy sụp ngồi xuống sàn.
“Không dám?” Diêm
Tính Nghiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, dùng chân hất cô sang một bên. “Ngươi
không phải không dám, mà là sợ chẳng may việc cơ mật bị bại lộ, cho nên mới
không thể giữ lại đứa bé này.”
Lập tức, toán người
vừa nãy tới lại rảo bước rời đi, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Sáu năm sau
Diêm Tính Nghiêu
nhìn bức ảnh chụp trong tay đến ngẩn người, ngay cả thanh âm Diêm lão phu nhân
đi vào phòng sách cũng không nghe thấy, thực ra anh chỉ cần nhìn vào bức ảnh
này, thì tính kiên nhẫn nhờ việc luyện võ nghiêm khắc hai mươi mấy năm qua, tất
cả đều biến mất không còn tung tích.
Ngón tay khẽ vuốt
qua hai má đỏ hồng của cô, phảng phất như có thể cảm nhận được cô.
Cô cười vui vẻ thế
kia, sáng lạn yêu kiều thế kia, ngay ánh mặt trời mùa xuân cũng không thể sánh
bằng. Lúc đó cô đang làm gì? A, lúc đó cô đang…
“Nghiêu nhi?!” Lão
phu nhân muốn đánh thức đứa cháu trai đang đứng thất thần kia, bèn duỗi tay ra,
rút bức ảnh đi, quả nhiên hữu hiệu, Diêm Tính Nghiêu liền thoát khỏi mê muội.
“Hỗn…” Anh lập tức
quay đầu lại, sát khí đằng đằng, nhưng vừa thấy bà thì chữ “láo” lập tức nuốt lại
vào lòng. “Bà nội, bà vào đây lúc nào, sao cháu không biết?” Anh liền muốn lấy
lại bức ảnh.
Sau khi Hinh nhi mất
tích, bức ảnh này đã thành bảo bối tùy thân của anh, ai dám động vào nó, anh đều
cho “ăn no”, nhưng bà nội đương nhiên ngoại lệ.
“Ngươi chỉ mải nhìn
mỹ nhân, sao còn rảnh để ý đến bà già này?” Lão phu nhân chẳng những không giao
trả, ngược lại còn đưa lên trước mắt nhìn cẩn thận. Ai, Hinh nhi cũng thật xinh
xắn, khó trách Nghiêu nhi vẫn không quên được.
“Bà nội?”
“Được rồi, được rồi,
cho ta mượn xem một lát mà cũng không được sao?” Bà nói xong liền đưa lại cho
anh, nhìn bộ dạng cẩn thận cho vào ví da của anh, bà chỉ biết lắc đầu. “Nghiêu
nhi, ngươi đừng trách bà nội nhiều lời, sáu năm rồi, ngươi cũng đã tìm con bé
trên trời dưới đất sáu năm, như vậy mà còn không tìm thấy con bé, đó không phải
chứng minh ngươi và nó không có duyên hay sao? Huống chi…”
Nhìn anh liếc mắt một
cái, bà sửa lại chính sách hoãn binh, “Bà nội già rồi, đã hơn tám mươi tuổi, là
cái tuổi gần đất xa trời rồi, cũng không sống được bao lâu nữa. Chỉ có nguyện vọng
duy nhất là nhìn thấy Diêm gia đời tiếp theo. Quên Hinh nhi đi thôi! Nếu nó có
tâm, sớm đã quay lại rồi, nếu người ta vô tình với ngươi, thì ngươi kiên trì
cũng có ý nghĩa gì? Diêm thị chúng ta gia tài bạc triệu, ngươi lại tuấn tú như
thế, thiếu gì con gái theo đuổi?
Bà nội nói cho
ngươi biết, vài ngày trước ta đã gặp con gái của Hồng gia, là thiên kim tiểu
thư nhưng cũng rất thông minh, nếu ngươi không thích những cô gái nhõng nhẽo
khó chiều, chi bằng quan tâm một chút đến Lâm nhi đi! Tuy rằng con bé là cháu
gái của ta, nhưng thực tế lại không có quan hệ huyết thống. Bốn năm trước khi
Lâm nhi đến Diêm trang, ta đã thấy nó có ý với ngươi. Lâm nhi rất khôn khéo, bộ
dáng cũng không tồi, ngươi cũng biết rất khó tìm được người có khả năng làm thư
ký cho mình, người ta lại chịu mệt nhọc làm đến hai năm, nhưng chưa bao giờ thấy
nó kêu la…”
Diêm Tính Nghiêu mặc
kệ bà nội nói, cũng không đáp lời, bởi vì bà nói việc này không biết đã bao
nhiêu lần, anh mà phản bác lại, chỉ khiến bà nội cao hứng hơn mà thôi.
Hôm nay chuẩn bị ký
hợp đồng, nên anh phải liên tục thức đêm một tuần, thật sự không còn sức, cũng
chẳng muốn biện hộ, dù sao mặc kệ bà nội nói sao, cũng không có khả năng anh từ
bỏ Hinh nhi.
Diêm Tính Nghiêu thất
thần nở nụ cười, Hinh nhi là người con gái duy nhất không sợ anh, mỗi lần thấy
anh bá đạo, cô không thể làm gì, chỉ biết tức giận, lạnh lùng nhìn anh, khuôn mặt
nhỏ nhắn tràn đầy giận dữ, vừa tức vừa giận, nhưng bộ dạng lại rất đáng yêu.
Hinh nhi vô tình với
anh sao?
Anh luôn luôn cho rằng
Hinh nhi quan tâm đến anh, tuy rằng lúc đầu vì sự bá đạo của anh mà cô sợ chết
khiếp, nhưng sau nửa năm sớm chiều ở chung, Diêm Tính Nghiêu có thể khẳng định
Hinh nhi thương anh, thậm chí trước khi bọn họ đính hôn, lòng cô cũng đã có
anh. Bằng không, cô không thể lạnh nhạt với tất cả mọi người như vậy, vì sao mỗi
lúc gặp anh lại tâm hoảng ý loạn, vừa thấy mặt đã muốn trốn a?
Lão phu nhân nói đến
khô miệng khô lưỡi, mới phát hiện hồn phách của cháu yêu không biết đã bơi đến
nơi nào, hiển nhiên đêm nay mình lại phí lời, lời của bà đều không vào tai anh.
Đứa bé này…
Lão phu nhân bất đắc
dĩ lắc đầu. Quên đi, Nghiêu nhi như vậy thì hi vọng trước mắt đã mất hết rồi, một
khi nó đã hạ quyết tâm thì không gì có thể thay đổi được.
Lão phu nhân lại thở
dài, Diêm Tính Nghiêu cuối cùng nhận ra, khó hiểu nói: “Bà nội, bà sao vậy? Có
phải hay không…”
“Không cái gì!” Bà
khẽ vỗ vai anh, “Đêm đã khuya, đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi làm!”
Hiện tại bà cũng chỉ
có thể cầu xin ông trời, để Nghiêu nhi sớm có thể tìm ra bảo bối của anh, nếu
không Diêm gia chỉ có nước tuyệt tự.
******
Trang Lâm đi về
phòng ngủ, mặc dù đứng ngoài cửa chỉ nghe thấy một đoạn ngắn, nhưng cũng đủ để
cô cao hứng không nói nên lời.
Cô vỗ vỗ vào ngực,
tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Tuy cô thầm có cảm tình với thiếu gia, thế nhưng ngay
từ đầu đã bị lão phu nhân phát hiện, hơn nữa lại còn khích lệ cô!
Lão phu nhân không
nhìn lầm, Trang Lâm quả thật có tâm ý với Diêm Tính Nghiêu. Từ lần đầu tiên
nhìn thấy Diêm Tính Nghiêu, cô đã lập tức yêu con người lạnh lùng uy nghiêm
này. Kỳ thật cô với Diêm lão phu nhân có quan hệ họ hàng rất xa, cho nên khi có
thể đến ở tại Diêm trang, cô tin rằng đó là ý của ông trời, muốn cô trở thành nữ
chủ nhân ở nơi này.
Cô cũng biết thiếu
gia có vị hôn thê, nhưng cô ta đã mất tích, nên không thể uy hiếp được cô. Hai
năm qua cô phải cắn răn chịu đựng vất vả, cố gắng ngoan ngoãn cam chịu, cuối
cùng cũng không uổng phí công sức, chẳng những lão phu nhân tán thành, ngay cả
thiếu gia cũng không phản đối, ngai vàng Diêm thiếu phu nhân chỉ còn là vấn đề
thời gian.