Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 632: Không còn ở chỗ của anh nữa




Một tuần lễ sau.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ, cây hoa anh đào lay động, gió mát thổi khắp nơi.
Một buổi sáng tinh mơ đầu mùa hè, có mấy tiếng xèo xèo xèo vang lên.
Phòng trọ nhỏ màu trắng, phản chiếu màu sắc dịu dàng.
Không đến bao lâu, bên trong bay ra từng trận mùi cháo thơm nồng.
Đường Khả Hinh mặc váy dài cổ rộng màu đen, lộ ra bả vai và cái cổ trắng như tuyết, vén mái tóc thật dài, dùng bút chì quấn thành búi tóc, trên trán hơi đổ mồ hôi, cầm đôi đũa, đảo đảo từng miếng thịt lươn rang muối trong chảo nóng, quan sát màu sắc của nó, sau khi trở nên vàng óng, liền đặt vào đĩa, lại mở nắp một cái nồi khác, quan sát cháo thơm ngát sôi cuồn cuộn đã nấu xong, cô lập tức lấy bình giữ nhiệt, dùng muỗng múc nó vào trong bình, rất cẩn thận dậy nắp tầng đầu tiên lại, mới dùng đôi đũa, gắp một chút thịt lươn, từng chút đặt vào tầng thứ hai giữ ấm, đậy nắp lại. . . . .
“Lại muốn đi bệnh viện à?” Hôm nay Nhã Tuệ nghỉ ngơi, chậm rãi đi xuống lầu, nhìn Đường Khả Hinh.
“Ừ. . . . . .” Sắc mặt Đường Khả Hinh bình tĩnh cầm muỗng, từ trong tô thủy tinh múc ra mấy phần xoài cắt thành từng miếng nhỏ, để ở trên thịt lươn rang muối, mới đậy nắp.
“Khả Hinh. . . . . .” Nhã Tuệ không chịu nổi nhìn cô nói: “Cô đừng đi, tôi vừa nhìn Chủ tịch Tưởng đối cô như vậy, tôi liền tức giận! Giống như trước đó cô làm cho Tổng Giám đốc đều vô ích, quá kiêu ngạo, sau này cô gả vào nhà bọn họ, sẽ chịu uất ức!”
“Gả vào nhà bọn họ?” Đường Khả Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, vì những lời này, khẽ mỉm cười, cầm khăn lau màu trắng, lau lau thân bình, mới dịu dàng nói: “Chị không phản đối sao?”
“Anh ấy vì cô, ngay cả mạng sống cũng không còn. Tôi còn dám như thế nào?” Nhã Tuệ khẽ thở dài một hơi, tựa vào trước tủ lạnh, bất đắc dĩ nói.
Đường Khả Hinh chỉ cười nhạt, nhắc bình giữ nhiệt, im lặng đi ra ngoài.
“Hôm nay Tổng Giám đốc Trang trở lại!” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, nói.
“Ừ. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ đáp nhẹ, đặt bình giữ nhiệt ở trên bàn ăn, lại nắm áo khoác len màu trắng phủ thêm, quên gạt bút máy trên đầu xuống, cứ như vậy kéo túi xách, mang dép lê màu trắng, đi ra ngoài.
Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, mấy ngày nay cực kỳ bình tĩnh, khẽ thở dài.
Ngoài phòng, ánh mặt trời thật mãnh liệt.
Đường Khả Hinh xách theo bình giữ nhiệt, từng bước từng bước đi dọc theo con đường nhỏ cong cong ở chung cư đi tới, trên mặt hiện lên trang nghiêm, nhớ tới ngày đó ở bên Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên tạm thời đến Nhật Bản, xử lý chuyện khẩn cấp cho Tưởng Thiên Lỗi, ngẩn ngơ cũng đã bảy ngày. . . . . . Trong khoảng thời gian này, mọi người đều bận rộn, Lãnh Mặc Hàn vì điều tra vụ án, cũng đuổi theo trinh sát rồi. . . . . .
Tiểu Vi và Tiểu Hà vẫn đi theo phía sau mình thật chặt.
Đường Khả Hinh thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn hai người bọn họ, thái độ trung thành, đột nhiên mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Bệnh viện.
Hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ, rất náo nhiệt, rất nhiều bệnh nhân đều đi ra ngoài phơi nắng.
Đường Khả Hinh đi xuống xe buýt, nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, sắp đến 12h trưa, cô lập tức bước nhanh, xách theo bình giữ nhiệt cùng bộ sách rượu đỏ mới vừa đọc trên xe buýt, đi tới khu nội trú. . . . . .
Phòng bệnh VIP.
Bên trong đang náo nhiệt.
Tưởng Tuyết Nhi đang muốn gọt trái táo cho anh trai, Trang Ngải Lâm liền trêu chọc cô nói, nếu như vỏ quả táo không đứt, 12 giờ tối nay, có thể hướng lên trên trời, Thần Tiên cho một nguyện vọng. Cô ngây ngốc tưởng thật, liền ngồi ở trên ghế sa lon đầu kia có ánh nắng mặt trời rực rỡ, rất nghiêm túc gọt trái cây, nhưng luôn sắp đến đích, liền đứt, cô tức giận, lại gọt từng trái từng trái, cả rổ quả táo cũng không còn dư mấy trái, làm cho vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc và vợ chồng Trang Tĩnh Vũ tức cười.
Tưởng Thiên Lỗi mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, dáng vẻ vẫn đẹp trai và hấp dẫn, trên đầu dán một khối băng gạc, hơi suy yếu tựa vào trước giường, nhắc cổ tay, nhìn em gái cười khẽ, thỉnh thoảng vẫn nhắc cổ tay, nhìn thời gian. . . . . .
Trang Ngải Lâm nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên cười cười nói: “Thế nào? Chờ người à?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ hơi lộ ra nụ cười.
Diệp Mạn Nghi tức giận nhìn bộ dáng con trai như vậy, không nhịn được dội anh gáo nước lạnh nói: “Con đừng quá vui mừng, mẹ nhìn dáng vẻ cô ta chăm sóc, không giống như thích con !”
“Mẹ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn mẹ.
Diệp Mạn Nghi kéo nhẹ khăn lụa trong tay, lạnh lùng nhìn phía trước.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, hơi lộ ra kích động nhìn cạnh cửa. . . . . .
Quả nhiên Đường Khả Hinh có chút mệt mỏi, thậm chí trên trán rịn mồ hôi, xách theo bình giữ nhiệt và quyển sách, nhìn mọi người có chút cẩn thận khẽ gật đầu, gọi nhỏ: “Chủ tịch, phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, hai mắt lộ ra nụ cười dịu dàng.
Diệp Mạn Nghi tức giận nhìn cô một cái, liền đen mặt một mình đứng lên, đi ra ngoài.
Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung, cùng con gái cũng đứng lên, mỉm cười chào hỏi cô, liền đi ra bên ngoài.
Tưởng Tuyết Nhi vẫn ở chỗ này cố sức gọt trái cây. . . . . .
“Tuyết Nhi! ! Mau tới đây, chị dẫn em đi ăn kem!” Trang Ngải Lâm vội vàng kéo Tưởng Tuyết Nhi đi ra ngoài.
“Hôm nay không phải anh trai lớn từ Nhật Bản trở về sau, ngày đó em xem được tin tức, nói anh trai lớn ở Nhật Bản cùng công chúa Thiên hoàng truyền ra xì căng đan. . . . . .” Tưởng Tuyết Nhi có chút ghen nói.
“Đúng vậy, công chúa nhỏ này mới ba tuổi, đã nói yêu anh trai lớn của em rồi.” Tiếng của Trang Ngải Lâm từ đầu kia truyền đến.
Đường Khả Hinh bình tĩnh nghe những lời này, mỉm cười đóng cửa lại, liếc mắt nhìn toàn bộ táo đã gọt xong, nói: “Tại sao gọt nhiều táo như vậy?”
“Tuyết Nhi gọt . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nửa nằm ở trên giường, mỉm cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, sau đó xách theo bình giữ nhiệt, thật cẩn thận đi tới bên giường, liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi nửa nằm ở bên giường, mỉm cười hỏi: “Hôm nay khá hơn chút nào không?”
“Ừ. . . . . . Khôi phục tương đối mau. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, đã ngửi được mùi cháo thơm tho rất dễ chịu, anh liền cười nói: “Làm sao em biết hôm nay anh muốn ăn cháo?”
Đường Khả Hinh đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo nhẹ màn cửa sổ ra, để cho ánh sáng phòng bệnh đầy đủ hơn, mới đi tới bên giường, mở bình giữ nhiệt, từ bên trong tầng thứ nhất lấy ra thịt lươn ướp muối và xoài cắt nhỏ, cầm muỗng múc nhẹ một chút cháo nóng, cẩn thận thả vào bên môi thổi thổi, mới đưa tới trước mặt của anh, mỉm cười nói: “Em là chuyên gia hầu rượu, cũng là chuyên gia món ngon, làm sao có thể không biết khách muốn ăn cái gì?”
“Anh là khách?” Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra nụ cười, nhìn cô nói.
Đường Khả Hinh chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn anh, nói: “Ăn đi. . . . . . Khẳng định đói bụng rồi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn cô, vừa cúi xuống ăn muỗng cháo. . . . . .
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, múc một chút thịt lươn rang muối và xoài cắt nhỏ, đưa đến bên môi Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ nhìn thịt lươn rang muối và xoài cắt nhỏ để chung, có chút ngạc nhiên nghĩ, món này có thể ăn sao?
“Có thể ăn. . . . . .” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh, cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi chỉ đành phải mỉm cười, hơi cúi thấp phía dưới ăn một miếng thịt lươn rang muối và xoài cắt nhỏ, chợt cảm thấy xoài chua chua ngọt ngọt kết hợp với thịt lươn rang muối hết sức ngon miệng, ánh mắt của anh sáng lên. . . . . .
“Ăn ngon không?” Đường Khả Hinh nhìn anh chăm chú, mỗi một phút, đều cảm giác anh còn sống, thật tốt.
“Ừ. . . . . . Không tệ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười gật đầu.
“Trong thế giới của anh, không có rất tốt. . . . . . Chỉ có không tệ. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhịn được hơi lộ ra nụ cười, nhai nhẹ thịt lươn, thật sự rất thơm.
Đường Khả Hinh lại múc một chút cháo nóng, đưa đến trên môi anh, mới dịu dàng nói: “Ăn một hớp cháo. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lại cúi đầu, ăn muỗng cháo nóng, cảm thấy dạ dày cũng ấm lên.
Đường Khả Hinh cảm thấy anh thoải mái, liền cúi xuống, múc cháo, lại thổi nhẹ mấy cái. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn bộ dáng dịu dàng của Đường Khả Hinh, đột nhiên cười nói: “Trước kia. . . . . . không quá cảm thấy em dịu dàng. . . . . .”
Đường Khả Hinh khẽ ngẩng đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: “Thật sao? Trước kia em như thế nào?”
“Em muốn anh nói sao?” Tâm trạng Tưởng Thiên Lỗi vui vẻ khó được, nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhớ lại lúc hai người mới vừa gặp mặt thì đến cục cảnh sát, cô nhịn không được bật cười, lại múc cháo nóng, thổi nhẹ mấy cái, mới lại đưa đến bên môi Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Ăn đi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lại ăn hết muỗng cháo nóng, phát hiện bên cạnh bàn có một quyển sách rượu đỏ, liền hỏi: “Thi đấu sắp đến rồi chứ? Chuyện của anh, có làm trễ nãi em học tập hay không?”
“Không có. . . . . .” Đường Khả Hinh lại gắp một phần thịt lươn đưa đến trong miệng của anh, mới cười nói: “Gần đây em chịu khó. Dù là lúc nào, rảnh rỗi sẽ cầm sách xem.”
“Cho nên anh chưa bao giờ lo lắng em sẽ có thời gian yêu người khác. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh một lát, lại mỉm cười múc một chút cháo nóng, đưa đến trên môi anh, nói: “Ăn đi. . . . . .”
“Hạo Nhiên sắp trở về rồi hả ? Vậy em không phải bận rộn hơn?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đột nhiên hỏi.
“Em không rõ lắm. Thật lâu không có liên lạc.” Đường Khả Hinh thẳng thắn nói: “Gần đây vì chuyện tập đoàn, có chút bận rộn. . . . . . Hơn nữa em chuyển đến Bộ phận rượu của Hoàn Cầu, cũng không có báo cho anh ấy. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh bình tĩnh múc cháo nóng, thổi thổi nhẹ, lại đưa đến trên môi anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc nhìn cô.
Đường Khả Hinh dừng lại, nhìn vẻ mặt anh, đột nhiên mỉm cười, để muỗng xuống, đưa quyết định, mới sâu kín nói: “Lúc anh xảy ra chuyện, em mới phát hiện sinh mạng thật rất quý giá, người hô mưa gọi gió giống như anh, càng thêm quan trọng, quan hệ đến vận mệnh và cuộc sống của rất nhiều người trong tập đoàn. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nói: “Gần đây em xem hình ảnh có liên quan khách sạn dưới nước, em rất kinh ngạc, cả khách sạn đều ở trong nước, hơn nữa vào mùa đặc biệt, nhìn thấy cá voi đẻ trứng, mấy đứa bé ở trong đại sảnh khách sạn, cùng đàn cá nhỏ trong biển cùng nhau chạy đua, kiến trúc tuyệt đẹp như vậy, không phải người bình thường có thể tạo ra. Em cảm ơn anh để cho em nhìn thấy thế giới vô cùng hoa lệ. . . . . .”
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi khẽ lóe lên một chút kích động nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh thật sâu, hai mắt ngân ngấn nước mắt, đột nhiên cười cười nói: “Thế giới của anh, so với tình yêu của anh đặc sắc hơn nhiều. Cuộc sống thật không chỉ có tình yêu. . . . . . Lúc đầu em bị anh hấp dẫn, cũng bởi vì khí độ nghiêm nghị của anh, trung thành và hết lòng đối đãi với tập đoàn. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười.
“Cho nên. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh thật sâu, hai mắt khẽ lóe lên, nhưng vẫn chậm rãi nói ra lời từ đáy lòng, nói: “Em đã từng vì có thể bước lên ngang tầm cao với anh, em đã nỗ lực. . . . . . Nhưng bây giờ em mới phát hiện, thì ra muốn cùng anh ở chung một chỗ, thật không cần quá nhiều, một lòng là đủ rồi. Bởi vì có thể còn sống, chính là yêu người kia, một tình yêu lớn nhất. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi khẽ kích động vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô.
Đường Khả Hinh nhìn anh, để mặc cho anh nắm, lại cười nói: “Cho nên. . . . . . Anh có thể hứa với em, tương lai sẽ chăm sóc mình thật tốt sao?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, trịnh trọng gật đầu một cái.
“Cám ơn anh. . . . . . Như vậy em yên tâm rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, trên mặt khẽ lộ ra nụ cười kích động, cố nén nước mắt, nói: “Xin tin tưởng, em đi khỏi, tuyệt đối không phải bởi vì anh không tốt, tuyệt đối không phải bởi vì không tha thứ, mà trái tim của em. . . . . . Không còn ở chỗ của anh nữa. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.