Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người Khác

Chương 23:




Thế tử gia bò dậy, nói: "Vừa nãy không thể nói chuyện tử tế, ta vừa thoát thân đã đến tìm nàng ngay."
Nhưng nói thế nào thì người đi xa trở về vẫn khiến người ta thấy lạ lẫm.
Ta cũng không quan tâm đến việc chất vấn hắn muốn làm nhục ta nữa, ta hỏi hắn: "Đánh giặc thế nào rồi? Hoàng đế phong cho ngài chức đại tướng quân, so với chức Quốc công gia của cha ngài thì thế nào?"
"So với cha ta thì không bằng."
Hắn sờ khuôn mặt bị đánh sưng, nói: "Dù sao tước vị của nhà bọn ta cũng là do ông nội theo tiên đế mà giành được. Nàng nói xem, nàng có thể ra tay nhẹ hơn được không?"
Ta rót cho hắn một bát nước: "Sau đó thì sao?"
"Nhưng mà ta cũng coi như có tiền đồ rồi." hắn nói: "Dù sao ta cũng đã cầu xin hoàng thượng ban hôn cho chúng ta. Nàng chờ xuất giá đi."
Ta cảm thấy sâu sắc rằng truyện thoại bản không đáng tin tí nào.
Nhưng nhất thời lại có chút mơ hồ.
Bởi vì ta không biết kết hôn có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, nhà hắn có nhiều họ hàng như vậy, sự việc cũng quá phức tạp, còn không bằng ta đi mở cửa hàng kiếm tiền.
"Nàng làm sao vậy?" Hắn cau mày, nói: "Ta nghe nói hơn một năm nay nàng sống rất vui vẻ mà."
Nói gì vậy, lúc nào ta chẳng vui vẻ? Ta nghiêm túc nói: "Ta muốn nói với ngài một chuyện."
Hắn tỏ vẻ lắng nghe.
Ta lấy lòng nói: "Vì ngài muốn cưới ta, vậy chắc chắn cũng có tình cảm với ta chứ?"
"Đó là đương nhiên, ta rất thích nàng." Sau đó mặt hắn đỏ lên, rồi lại nói: "Đây là chuyện rất bình thường mà, huống hồ nàng là người của ta rồi, ta thích nàng cũng là lẽ đương nhiên."
Trong lòng ta vẫn khá vui vẻ, được thế tử gia cao cao tại thượng thích, chứng tỏ ta thực sự rất tốt.
Ta vui vẻ nói: "Vậy ta xin ngài một thứ, ngài sẽ không tiếc chứ?"
"Nàng cứ xin đi, của ta là của nàng." Nhất thời ta nảy sinh lòng sùng bái đối với hắn.
Nhìn xem, người này quá là rộng lượng luôn.
Ta phấn khích nói: "Vậy ngài mau đưa cho ta khế bán thân của Trường Sinh đi, hắn cứ muốn quay về đây làm việc cho ngài, cái thằng này đúng là cứng đầu, tuy quyền thế của ta không bằng nhà ngài nhưng ở chỗ ta cũng ăn ngon ở tốt, sao lại không nuôi nổi hắn được chứ. Ta không thể để Trường Sinh đi được."
Sắc mặt thế tử gia cứng đờ trong chốc lát, một lúc sau mới không chắc chắn hỏi: "Nàng hỏi ta xin khế bán thân của Trường Sinh?"
Ta gật đầu: "Ngài còn người nào hữu dụng không? Hay là cho ta thêm hai người nữa? Ta phát hiện những người ngài nuôi dạy đều rất có năng lực, có bí quyết gì không, đừng giấu giếm nữa, chúng ta không phải sắp thành thân rồi sao, nói cho ta biết đi, ta cũng học hỏi một chút... Này này này, sao ngài lại đi rồi... Không phải vẫn chưa nói hết sao?"
Ra ngoài hơn một năm, vẫn như vậy, nói chưa hết đã đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.