“Tớ hiện tại cảm thấy những lời mà cậu đã nói trước đó về mối quan hệ kinh doanh đều rất đúng, những người khác… hừ.”
“Chính là…”
Đồ Thanh Hoa giơ tay ngăn cô lại: “Bé Phương bé bỏng của tớ ơi, cậu không cần phải khuyên tớ đâu. Thẩm Minh, anh ta không đáng.”
Trần Nam Phương nghe thấy ngữ khí của cô bạn chắc chắn như thế thì những lời khuyên vừa định thoát ra cũng tự động trôi ngược lại vào trong.
“Thế công ty Thiên Ưng thì sao bây giờ?
Để đàn anh trở thành người hợp tác chung với công ty thì anh ta có đồng ý không?”
“Tớ vẫn có thể tự sinh sống được, tớ sẽ xin nghỉ việc.”
Cô bị dọa cho hú hồn: “Thanh Hoa, cậu chắc chắn chứ? Một tay cậu gây dựng nên, rồi thằng cha đàn anh kia rốt cuộc đã làm cái gì mà khiến trái tim cậu bị tổn thương đến mức đó chứ?”
“Nhát gan, sợ phiền phức, tầm nhìn thiển cận, không có đầu óc.” Đỗ Thanh Hoa bình tĩnh kể ra một loạt. “Lúc rời khỏi Thiên Ưng cũng là để tớ dành thời gian chăm sóc cho đứa bé này.”
Trần Nam Phương nghe thấy lời này mà dở khóc dở cười: “Nói bừa, có phải là con của cậu đâu cơ chứ.”
“Thì con nuôi cũng rất tốt, cùng lắm thì..” Đỗ Thanh Hoa vuốt vuốt mặt: “Thì kiếm thật nhiều tiền vào, đến lúc có tiền rồi thì chẳng phải lo bị ai đó bắt nạt nữa.”
Cô vừa muốn đáp lại thì chợt nghe thấy hai tiếng píp píp từ còi xe phát ra.
Quay đầu lại liền nhìn thấy Minh Vy bước từ trên xe xuống.
“Chào mợ ba, ít nhất thì mợ nên trở về nghỉ ngơi.”
“Mấy người vân luôn đi theo tôi sao?” Trần Nam Phương kinh ngạc tới mức đứng bật dậy, ánh mắt không hề dao động, nhìn chằm chằm vào mắt Minh Vy, như thế này thì khó có việc mà Hà Minh Viễn chưa biết, thậm chí là chuyện cố đi đến bệnh viện.
“Không phải, bởi vì chỗ mà mợ ba vừa mua điện thoại là một công ty dưới trướng thuộc quyền quản lý của sản nghiệp cậu ba.” Minh Vy khom người lại, giải thích.
“Cái đó và theo dõi có gì khác nhau không?” Đỗ Thanh Hoa nói, tỏ đầy ý không vui. “Dựa vào thân phận của anh ta thì có thể thấy rằng, mục đích mà anh ta mở công ty ra chẳng phải dùng để mua bán, giao dịch mà là để làm một hệ thống cảnh báo thì có.”
Trần Nam Phương thì không so đo, nghĩ ngợi nhiều như vậy. Chỉ cần Hà Minh Viễn chưa phát hiện cô mang thai là ổn rồi. Khoảng thời gian này cô để dành để suy nghĩ thật kĩ càng những điều mà bản thân cần phải làm.
Trấn an cô bạn của mình, cô lại hỏi: “Thanh Hoa, cậu có muốn cùng về ở với tớ vài ngày không?”
“Không cần đâu.” Thanh Hoa không một chút do dự mà từ chối. “Để cho tớ cứ ngày ngày gặp cái tên đó, ăn không ngon, ngủ không yên à. Dẹp đi. Cậu cũng đừng có sợ anh ta đấy.”
Vì để bạn thân an tâm nên cô gật gật đầu.
Nhưng khi ở trên đường trở về, cô vân như trước, bồi hồi, lo lắng không yên.
“Mợ ba..” Minh Vy hăng giọng. “Buổi sáng hôm nay thực lòng xin lỗi cô nhiều. Cô có giận tôi không?”
“Không có.” Trần Nam Phương lạnh nhạt cười. “Cô với Minh Phúc cũng không dễ dàng gì.”
Hầu hạ một người chủ như Hà Minh Viễn, người bình thường chẳng dám động đến.