Cô nở một nụ cười vui vẻ.
“Nam Phương, có thời gian nói chuyện mấy câu không?” Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Nam Phương run lên, cô ngẩng đầu nhìn về hướng phía cửa, cô phát hiện Ngô Hà đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô ta mang theo một nụ cười nhợt nhạt, cô ta mắc một bộ váy liền thân màu trắng làm nổi bật vẻ điềm đạm đáng yêu của cô ta.
Trân Nam Phương nhíu mày: “Sao cô lại tới đây?”
Cô nhớ tới Hà Minh Viễn đã nói, không phải người nào tùy tiện cũng có thế đi vào phòng làm việc của anh, ngày hôm nay Ngô Hà có thể xuất hiện tại cửa này hiển nhiên là cô ta đã biết được điều gì đó, hoặc là Linda không có ở đây.
“Muốn gâu với cô vài câu, có thể không?” Ngô Hà nói xong thì cất bước đi vào, cô ta nhìn xung quanh đánh giá mọi thứ một lượt.
“Có việc gì thì đi ra ngoài nói đi.”
Theo bản năng cô chống cự lại việc Ngô Hà tiếp cận Hà Minh Viễn, dù sao hai người họ cũng đã từng có qua lại.
“Cô có thể đi vào nơi này, vậy dựa vào cái gì mà tôi lại không thể vào?”
Đang muốn lướt qua Ngô Hà thì Trần Nam Phương nghe được âm thanh truyền đến, cô dừng bước theo bản năng: ‘Đây là chức trách của tôi, nếu cô muốn ở đây đàm luận công việc thì phải cần Hà Minh Viễn phê chuẩn trước đã.”
“Riêng tôi thì không cần anh ấy phải phê chuẩn.”
Câu nói này khiến trong lòng Trần Nam Phương hơn đau đớn, thế nhưng trên mặt cô vân không có gì thay đổi, cô chỉ cười nhạt một tiếng: “Thật sao? Anh ấy cũng không nói như thế với tôi đâu.”
“Trân Nam Phương, gả cho Minh Viễn thì cô rất đắc ý sao?” Khuôn mặt nhỏ của Ngô Hà trong vô cùng dữ tợn, †rong con ngươi của cô ta tràn đây sự thù hận: “Cô cho rằng tình cảm và hôn nhân của hai người rất vững chắc sao?”
Cô sửng sốt, vẻ ngụy trang bên ngoài hoàn toàn bị Ngô Hà lột ra rồi!
“Làm sao? Choáng váng sao?” Ngô Hà tiến lên một bước, khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười gắn: ‘Không phải cô tự tin là cô rất xinh đẹp sao? Nhưng mà cô đã quên rồi, bên cạnh Minh Viễn không bao giờ thiếu người đẹp.”
“Người đẹp thì có thể có nhiều, nhưng vợ cũng chỉ có một mà thôi.”
Trần Nam Phương hoàn hồn, giọng nói của cô cũng lạnh xuống: “Tôi không xen vào chuyện trước đây đây của hai người, toi chỉ biết là bây giờ anh ấy là chồng tôi!”
“A.’ Ánh mắt của Ngô Hà như con rắn độc vậy, nó cứ chuyển động qua lại trông thật đáng sợ: Cô dám tuyên thệ chủ quyền ở đây sao? Có tin chỉ cần tôi động tay một cái là anh ấy trở lại bên cạnh tôi ngay không.”
Bông dưng, Trần Nam Phương có một loại cảm giác bị nghẹt thở, không đợi cô phản ứng, thì nghe thấy…
Bốp!
Ngô Hà tự tay tát cho cô ta một cái tát!
Sau đó cô ta vội vàng hô lên: ‘Nam Phương, tại sao cô lại đánh tôi? Thật sự tôi và Minh Viễn không có gì hết, cô không tin tôi cũng được thôi, nhưng lế nào cô cũng không tin chính chồng của cô sao?”