Trân Nam Phương nghe vậy lập tức tinh thần tỉnh táo, thân thể nghiêng ra đăng trước chống lên bàn: “Anh mau nói!”
“Tần Anh Huy chết rất kỳ lạ, anh ta biết rõ trời mưa đường trơn trượt lại còn chạy đến gần núi Châu Thới, không phải đầu anh ta bị Thanh Hoa đánh choáng váng thì chính là bị ai đó gọi đi.”
“Liên quan gì đến Thanh Hoa?” Trần Nam Phương nhíu chặt lông mày: “Tôi nghĩ rằng anh bị ngu rồi, toàn nói hươu nói vượn!”
Thế mà Ôn Tứ Hiên lại nở nụ cười: “Xem ra sau này tôi không thể gọi cô là con cừu nhỏ rồi.”
“… Tôi có tên của mình!” Cô trừng mắt liếc anh ta một cái rồi lại kéo chủ đề về: “Vậy anh có tra được là ai gọi anh †a đi không?”
“Tôi mà tra được là tôi đã tự tiến cử mình thành cục trưởng cục cảnh sát rồi.”
Trần Nam Phương im lặng, người này vấn không thể nói chuyện đàng hoàng được: ‘Cho nên đây chính là thứ gọi là thu hoạch của anh đó hả?”
“Tân Anh Huy từng đánh bạc ở nước Nga, thiếu nợ tiền đánh bạc là một ngàn bảy trăm năm mươi nghìn tỷ!”
“Cái gì?” Cô quát lên: “Thiếu nợ đánh bạc một ngàn bảy trăm năm mươi nghìn tỷ sao?”
Ôn Tứ Hiên lườm cô một cái: ‘Bình tĩnh, dù sao cô cũng không còn là em gái của anh ta, cô không cần thiết phải trả nợ thay anh ta.”
Trân Nam Phương tuyệt đối không có ý này, cô chỉ ngạc nhiên thế mà Tần Anh Huy lại đi đánh bạc, cô càng ngạc nhiên hơn là chuyện này có thể bị che giấu trong khoảng thời gian dài như vậy nhưng lại không có ai phát hiện.
“Lúc trước anh ta sắp xếp để cô gả cho Hà Minh Viễn, chỉ sợ cũng định tìm cậu ba Mập chăn lại lỗ thủng mà thôi.”
“Cậu ba Mập gì chứ? Anh có thể đừng lấy biệt danh lung tung cho người khác không?” Cô không vui, cô cứ có cảm giác Hà Minh Viễn là dê đợi làm thịt: ‘Nhưng đáng tiếc trên thế đời này không có ai thông minh hơn anh ấy cả.”
“Cô đang khen Hà Minh Viễn sao?”
Trân Nam Phương không trả lời, cô không muốn đổi chủ đề: “Còn những thứ khác thì thế nào?”
“Bé Phương à, tôi là người chứ không phải thần tiên, mọi thứ đều phải tra từ từ.”
“Tôi đã hiểu.” Cô tỏ ra đã hiểu: “Không phải anh mới vừa nói điều tra Đặng Vân Nhã sao? Tại sao đột nhiên anh lại nhớ tới chuyện của Thanh Hoa thế?”
“Ghen ghét mợ ba như cô chứ sao.”
Ôn Tứ Hiên cố ý cười nhe răng: “Cho nên cô ta có chút chuyện muốn tìm bạn trai cũ của cô.”
Trần Nam Phương dừng lại mười mấy giây sau mới nhớ tới Triệu Lập Thành: “Anh ta và Đặng Vân Nhã có quen biết nhau sao?”
Ôn Tứ Hiên chép miệng: “Điều tra cho thấy Triệu Lập Thành đang theo đuổi Đặng Vân Nhã, tất nhiên chuyện gì cô gái kia cũng làm ra được.”
Cô sững sờ, vẫn không có cách nào gộp chung hai người này lại cùng nhau.
“Sự thật chứng minh cô không có gả cho Triệu Lập Thành là vận may của cô.” Ôn Tứ Hiên ghét bỏ nói: “Anh ta nói anh ta làm bạn trai của cô là vì thương hại cô.”
“.. Anh ta nói bậy.’ Trân Nam Phương nhíu mày lại.
“Từ trước đến nay lời của nam cặn bã nói không thể tin, cô đừng để ý.”