Minh Phúc, Trịnh Hoàng Bách, còn có Hà Minh Viễn.
Trân Nam Phương vô ý thức co rút phần ngực bụng, cô cảm thấy vì lời của Đỗ Thanh Hoa mà cô như bị phơi ra cho người ta quan sát.
Nhất là đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của người nào đó.
“Ái chà, cái nơi xui xẻo này đúng là không thể ở lại được nữa, ở lại tiếp thì lại học được trò đứng ôm tường nghe lén rồi.” Đỗ Thanh Hoa chế giễu, cầm chiếc túi xách khác lên, kéo tay Trần Nam Phương muốn rời đi: “Cho nhờ đường, bọn tôi muốn đi qua.”
Ngay khi cô đi qua người Hà Minh Viên, cánh tay của cô bị nắm lấy, còn bá đạo lôi kéo về phía anh.
“Chồng em ở đây mà em còn muốn đi đâu?” Giọng nói của anh khàn khàn, nghe qua là biết chưa được nghỉ ngơi.
Trong lòng Trần Nam Phương nhói lên, cô rất đau lòng: “Em…”
“Nam Phương! Cậu nói với loại cặn bã này làm gì?” Đỗ Thanh Hoa hung dữ nhìn về phía Hà Minh Viễn: “Cũng đừng đau lòng thay anh ta làm gì, không chừng người ta mệt mỏi vậy là đã làm chuyện gì đấy?”
Trần Nam Phương trơ mắt nhìn con ngươi của Hà Minh Viễn trở nên ngoan độc, ánh mắt như bắn ra từng viên đạn, cô vội vàng níu tay anh lại, sợ anh sẽ thương tổn đến Đỗ Thanh Hoa.
“Sao nào? Tôi chọc trúng tim đen của Giám đốc Viễn à?” Đỗ Thanh Hoa lại như không sợ chết, nói thẳng ra: “Dám đưa bồ cũ cùng đi công tác mà còn sợ vợ mình biết hả?”
Cô đột nhiên cười lạnh: “Giám đốc Viên đúng là một mình một phách, người ta thì bắt vợ bé dâng trà kính lễ cho vợ lớn, còn anh thì không phải là đưa tiểu tam về ép ly hôn chứ?”
Mặt của Hà Minh Viên có thể nói là đã đen tới cùng cực, xung quanh nổi giông nổi bão, cuồng liệt quét qua!
“Nam Phương của bọn này hiền lành thật thà, nhưng cũng không thể để các người bắt nạt như vậy!”
“Thanh Hoa! Cậu đừng nói nữa!”
Trân Nam Phương buông tay Hà Minh Viễn ra, giật giật cánh tay của bạn thân: “Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, không thể đứng lâu.”
Cô dìu Đỗ Thanh Hoa, liếc nhìn người nào đó, nhàn nhạt nói: “Chúng tôi đi trước đây.”
Lại nghe Trịnh Hoàng Bách lên tiếng: “Đỗ Thanh Hoai Ai đồng ý cho cô xuất viện?”
“Bà mẹ nó! Bác sĩ chẩn bệnh đã ký tên lên giấy rồi, anh có muốn xem không?”
“Không cần xem, bác sĩ kia bị sa thải, chữ ký vô hiệu.” Anh ta thờ ơ nói: “Bây giờ thì quay về nằm đi.”
“Đâu ra cái lý đó?” Đỗ Thanh Hoa cứng đầu cứng cổ: “Cơ thể của tôi, tôi muốn xuất viện thì xuất viện!”
“Bệnh viện của tôi không phải ai muốn vào thì vào, càng không phải ai muốn ra thì ra.” Trịnh Hoàng Bách tung đòn sát thủ, sau đó chỉ chỉ lời mở đầu dán trên bảng để tuyên truyền: “Thấy chưa? Bác sĩ có quyền căn cứ vào tình hình tiến triển của bệnh để từ chối cho cô xuất viện, nếu cô cứ chống cự sẽ cho vào sổ đen bệnh viện, hủy bỏ rất nhiều phúc lợi.”
“Mẹ kiếp! Lúc trước là ai chuyển viện cho bà đây vào cái viện xui xẻo này vậy!” Đỗ Thanh Hoa tức giận tới mức vò đầu.
Trần Nam Phương nhỏ giọng khuyên: “Thôi bỏ đi, không được thì cứ ở lại mấy ngày, cũng không có gì xấu cả… Anh ấy sẽ không làm gì được tớ đâu.