“Chào anh, tôi tới đây tìm Ôn Tứ Hiên.” Trân Nam Phương khẽ gõ nhẹ vào một khung cửa. Cô cảm thấy có chút hối hận vì trước kia không xin cách liên lạc của Ôn Tứ Hiên.
Đối phương nhìn cô một hồi lâu mới tỉnh táo lại, lảo đảo đi vào trong thông báo.
Cô vuốt vuốt trán, tại sao người này lại làm ra vẻ như đang biết cô, cô cũng không phải là khách quen của nơi này!
Ôn Tứ Hiên nhanh chóng xuất hiện, có thể nhận thấy anh ta vừa mới rời giường chưa được bao lâu.
“Có phải tôi quấy rây anh nghỉ ngơi rồi không?” Trần Nam Phương có hơi ngượng ngùng: “Tôi hẳn là nên đến trễ hơn một chút.”
“Không sao đâu.”
Có lẽ anh ta vẫn còn cảm thấy hơi buồn ngủ, cô cảm thấy anh ta không còn dáng vẻ tàn ác và lưu manh lúc bình thường, dường như ngay cả vẻ hung hăng trên gương mặt anh ta cũng bớt hơn một chút.
“Tôi tới đây là vì muốn hỏi anh…” Cô vừa nói vừa quay sang nhìn anh ta, đang muốn lên tiếng thì lại bị anh ta cắt ngang.
“Tôi mời cô uống trà sữa nhé!” Ôn Tứ Hiên chắp hai tay sau lưng, cả người anh ta lộ ra vẻ cứng ngắc.
Trân Nam Phương cho rằng anh ta muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện, nhanh chóng đáp ứng, cho đến khi đến quán cà phê gần đó, cô mới nói: “Tôi đang mang thai vì thế không thể uống trà sữa được, tôi uống nước lọc thôi.”
Ánh mắt anh ta nhanh chóng thoáng hiện lên vẻ thất vọng, ngay sau đó gật đầu một cái, đi thẳng vào vấn đề chính: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh định lúc nào thì sẽ nói rõ ràng với Thanh Hoa?”
“Không biết.” Ôn Tứ Hiên nhún vai: “Gần đây không có gặp hai người, nói ra sợ rằng sẽ bị phản tác dụng.”
Trân Nam Phương trở nên lo lắng: “Vậy anh có đến gặp không, dạo này anh bận lắm à?”
“Cũng được đấy “Nếu được thì anh tới đi, một căn nhà to như thế chỉ có tôi và Thanh Hoa ở cùng với nhau thôi, nếu anh ranh thì cứ đến chơi đi. Thường xuyên gặp nhau thì sẽ thân thiết với nhau, Thanh Hoa là một người rất cởi mở đấy.”
“Thật thế không?” Ôn Tứ Hiên nhìn chăm chằm cô.
“Đương nhiên rồi!” Trần Nam Phương không phát hiện ra anh đang thất thần, mà bắt đầu kể cho anh ta biết tình hình hiện giờ của Đỗ Thanh Hoa: “Thật ra thì cậu ấy đang muốn tìm người thân, tôi nghĩ anh chắc cũng muốn thế.”
Ôn Tứ Hiên đột nhiên ngồi thẳng người: “Vậy cô nói với cô ấy rằng đừng để lãng phí nhân lực và vật lực của mình” . Truyện mới cập nhật
“Tôi cũng nghĩ thế. Tốt nhất là anh hãy mau chiếm lấy cảm tình của cậu ấy đi. Còn về chuyện những người khác thì chờ khi nào hai người nhận nhau thì anh tự đến nói cho cô ấy biết sẽ tốt hơn đấy!”
Anh ta gật đầu một cái, bắt đầu cầm ly lên uống trà sữa, trông như đang thưởng thức món ngon nhất trần gian.
“Nghe nói cô vận còn muốn nghe ngóng về chuyện của anh cô sao?”
“Khu…” Trần Nam Phương không ngờ anh ta lại biết, kinh ngạc ho khan một tiếng.
“Không đến mức như thế chứ? Đây được xem như bí mật của cô sao?” Ôn Tứ Hiên nhếch mép: “Tôi còn định giúp cô đấy chứ. Gần đây tôi cũng có chút tiếng tăm!”