Cô cố gắng rút tay về, nhìn anh chỉ ra ngoài cửa, dùng khẩu hình miệng nói: “Anh mau ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Bảy ngày liên tiếp, Trần Nam Phương vấn luôn nằm trên giường bệnh, ngoại trừ nghỉ ngơi thì cô chỉ có ngủ mà thôi.
Thế nhưng cô liên tục gặp ác mộng, cô luôn mơ thấy tiếng một đứa bé sơ sinh nào đó khóc nấc lên, giống như đang trách một người mẹ yếu đuối và nhu ngược như cô.
“Không, không…” Trần Nam Phương hoảng sợ kêu lên, tay cô quơ trên không trung, như muốn bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng: “Bảo bối, con đừng đi!”
Cô bỗng nhiễn mở mắt ra.
Hà Minh Viễn nắm lấy tay cô, lo lắng nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng: “Nam Phương.”
Trân Nam Phương quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn anh. Cô luôn nghĩ anh không tin cô, thậm chí con của anh cũng không quan trọng bằng Ngô Hà.
“Tổng giám đốc Minh Viễn không nên ở đây, đừng làm tôi phải đau buồn thêm.” Giọng nói của cô vấn còn khàn khàn, không muốn nói nhiều vì cổ họng sẽ đau rát.
Chẳng qua thứ mà đau hơn bụng chính là lòng cô.
“Bà nội vẫn luôn hỏi thăm em, anh vân chưa nói với bà nội về tình hình của em.” Hà Minh Viễn đưa tay vuốt ve gò má cô, còn chu đáo giúp cô vén tóc ra sau tai.
“Anh đang sợ bà nội sẽ tra khảo Ngô Hà đúng không?” Trần Nam Phương cười nhạt: “Không ngờ cậu ba kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất mà lại cảm thấy sợ hãi một chuyện như thế, hơn nữa còn là một điểm yếu theo anh suốt cả đời.”
“Nam Phương.” Hai tay anh chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Anh chỉ sợ cơ thể em không thể hồi phục được.”
“Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi có yếu thế nào cũng không thể so với sự gầy yếu của Ngô Hà được.” Trần Nam Phương phát hiện mình có thể dũng cảm đối mặt với chuyện này.
Chỉ là khi thê thảm như thế cô lại không nhịn được mà trở nên lạnh lùng.
Hai ánh mắt Hà Minh Viễn trở nên sâu hút, nắm chặt lấy khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô. Cho dù anh có nói nhiều thế nào đi nữa thì tâm trạng cô cũng không khá lên là bao.
Anh vẫn luôn tự trách bản thân mình vì sao lại nói nhiều như thế, lúc cô rời đi, anh phải mạnh mẽ cản cô lại!
Giống như những lần trước vậy.
Thế nhưng hôm đó anh giống như bị trúng lời nguyên vậy, muốn dùng lời nói để kích thích cô, muốn nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của cô, muốn nhìn thấy dáng vẻ cô bởi vì anh mà cảm thấy đau khổ.
“Anh mau đi đi.” Trân Nam Phương không biết ý của anh, cũng không cảm thấy có hứng thú. Cô chỉ muốn im lặng ở cùng với con của mình, đứa bé nhất định vẫn còn ở xung quanh đây, không thể đi đâu xa được.
Hà Minh Viễn không muốn rời khỏi đó, nhưng cũng biết cô đang rất đau lòng vì thế anh quyết định đứng quan sát cô từ xa…
Thế nhưng anh luôn không thể nào ở lại đó hai mươi bốn tiếng một ngày được, anh vừa rời khỏi đó Đỗ Thanh Hoa đã đi vào.
“Nam Phương.” Cô ấy nhanh chóng Trân Nam Phương, cô rất muốn khóc thế nhưng đã nhịn được: “Cậu có ổn không?”