“Anh ấy không nói cho cô biết sao?”
Anh ta ngạc nhiên: “Xem ra là anh ấy chột dạ rồi.”
Trần Nam Phương không hé răng nửa lời, cô không biết Hà Minh Viễn muốn gì, và càng không muốn biết anh làm gì, dù sao cô cũng không hại người khác nên cũng không thẹn với lương tâm.
“Tốt nhất là cô nên dưỡng bệnh cho tốt đi, tôi không quấy rầy cô nữa.” Ôn Tứ Hiên đứng dậy chào rồi đi về, trước khi quay đi anh ta nói: “Còn về chuyện của anh trai cô, cô nên biết càng sớm càng Môi “Cái gì?” Trần Nam Phương cố gắng ngồi dậy: “Cậu mau nói cho tôi biết đi!”
“Nói ngay ư, được, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Ôn Tứ Hiên vừa dứt lời thì Đỗ Thanh Hoa bước vào, lúc thấy anh ta thì mặt cô ta sửng sốt một lúc, ngay sau đó cau mày hỏi: “Mũi thính thật đấy, cũng biết †ìm đến đây cơ.”
“Mấy năm nay tuy rảnh rỗi nhưng năng lực tìm kiếm vẫn không hề đi xuống chút nào.”
“Nam Phương à, anh ta không bắt nạt cậu chứ?”
Trần Nam Phương nhanh chóng lắc đầu, cô cũng không muốn vì mình mà Thanh Hoa hiểu lầm Ôn Tứ Hiên.
Dù gì hai người họ cũng là chị em với nhau, không thể không thân được.
“Ôn Tứ Hiên đến thăm tớ, còn bảo sẽ giúp tớ điều tra mọi chuyện nữa đấy!” Cô nói cẩn thận từng li từng tí một.
Đỗ Thanh Hoa thả túi xách xuống, mắt liếc nhìn anh ta: “Tốt nhất là đừng có giả vờ tốt bụng.”
“Thanh Hoa, không phải thế đâu.”
Trần Nam Phương nói đỡ cho Ôn Tứ Hiên: “Trước đây chúng ta có chút hiểu lầm với Ôn Tứ Hiên, sau đó đã giải thích rõ ràng rồi.”
“Có chuyện này sao?” Cô ta liếc mắt: “Tớ nhớ là cậu có quen biết gì cậu †a đâu.”
“Vậy thì trí nhớ của cô tệ thật đấy, nhân lúc đang ở trong bệnh viện này sao không đi kiểm tra thử xem.” Sau khi Ôn Tứ Hiên khiêu khích cô ta xong thì đi thẳng.
Đồ Thanh Hoa chửi thầm anh ta vài câu.
“Thanh Hoa… khụ khụ.” Trần Nam Phương cố gắng nói đến mức bị sặc, ho khan mấy tiếng.
Thanh Hoa nhanh chóng chạy đến, vuốt lưng cho cô: “Được rồi được rồi, tớ không chấp nhặt với người không có liên quan kia nữa, cậu đừng cuống quýt lên.
“Không có gì, uống miếng nước là được rồi.”
Trần Nam Phương bất đắc dĩ thở dài: “Tớ sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt, sẽ không bỏ bê bản thân như trước nữa.”
Đỗ Thanh Hoa nghe vậy thì gật đầu liên tục: “Nói thế là đúng rồi đấy! Tên đàn ông thối tha với ả tiện nhân đê tiện kia không đáng để cậu đau buồn!”
“Tớ đã nói với Hà Minh Viễn là sẽ ly hôn với anh ấy rồi.” Trần Nam Phương kiên quyết nói, cứ như đang nói về chuyện của người khác: “Nhưng anh ấy không đồng ý.”
“Anh ta dựa vào đâu mà không đồng ý ly dị chứ?” Đỗ Thanh Hoa vừa ngạc nhiên vừa phấn nộ: “Anh ta thích Ngô Hà như thế, thoải mái đi theo cô ta sướng quá rồi còn gì!”
Cô chưa nói cho hả giận thì lại hối hận, cô ta sợ lời mình nói sẽ làm Trần Nam Phương tổn thương.