“Khi làm việc, Tổng giám đốc Minh Viễn vẫn nên gọi tên tôi sẽ tốt hơn.”
Trân Nam Phương khoanh tay: “Tôi nói bao nhiêu là sẽ được bấy nhiêu ư? Tổng giám đốc Minh Viễn nói thế, không sợ tôi được voi đòi tiên, lập tức giúp Tập đoàn Kim Địa đổi chủ luôn à?
“Nếu em muốn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể tự tay dâng cả tập đoàn lên cho em.”
Hà Minh Viên cứ như đang bàn luận về sự nghiệp của một người nào đó vậy.
Trần Nam Phương không nói thêm gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sao anh không cho tôi đi qua bộ phận tài chính? Nơi ấy mới hợp với tôi hơn chứ.”
“Không được”
“..u Cô biết tỏng là có hỏi anh thì cũng như không. . Т𝗿a𝐧g gì 𝑚à ha𝒚 ha𝒚 𝑡hế ⩵ Т 𝖱 Ù M Т 𝖱 U Y Ệ N﹒𝖵N ⩵
“Lát nữa đi, rồi em sẽ biết là tại sao.”
Trần Nam Phương chẳng hiểu mô tê gì, nhìn Hà Minh Viễn hỏi anh đợi lát nữa là sao, anh lại cứ úp úp mở mở.
Cô cũng chỉ đành bỏ qua việc dò hỏi.
Nhưng mà vấn không bỏ qua chuyện tiền lương, cô bấm máy tính trên di động vài bận, rồi đưa cho Hà Minh Viễn xem: “Tôi không thèm cái Tập đoàn Kim Địa của anh đâu. Đây là mức tiền lương tối thiếu mà tôi chấp nhận, nếu không thì sẽ hạ thấp sự chuyên nghiệp của tôi lắm”
“Yên tâm đi, sẽ không khiến em cảm thấy mình bị hạ thấp đâu.”
Trân Nam Phương sụt sịt mũi, rút tay cầm di động về, lựa chọn tin tưởng anh.
Nhưng sau khi lên đến tầng cao nhất của Tập đoàn Kim Địa, cô mới phát hiện vừa mới bắt đầu sự tin tưởng của mình đã bị phí phạm rồi.
Ngô Hà ngồi ở vị trí mà đáng nhẽ thuộc về Linda, trở thành thư ký riêng của Hà Minh Viên!
“Tổng giám đốc Minh Viễn, cô Nam Phương…”
Ả hồ ly giả làm thỏ trắng nào đấy cúi đầu gọi một tiếng, dáng vẻ đầy uất ức tủi thân.
Hà Minh Viễn liếc mắt nhìn một thoáng, sau đấy giơ tay hướng về Trần Nam Phương: “Sau này tất cả mọi thứ ở chỗ này của tôi sẽ do Nam Phương quản lý.”
Sau đấy đi thẳng vào văn phòng.
Trân Nam Phương đứng đơ tại chỗ không hề nhúc nhích, đôi mắt luôn hiện vẻ dịu dàng xinh đẹp giờ đây hừng hực lửa giận, hăn đỏ nhìn đăm đăm Ngô Hà.
“Nam Phương, cô làm sao vậy? Tôi đâu có làm gì khiến cô giận như vậy?”
“Không làm gì cô thì cô cũng có chịu để yên hay không?”
Cô hừ lạnh: “Nếu muốn người khác không biết trừ phi đừng có làm. Ngô Hà à, cô hôm nay dám làm, thì hôm sau cũng dám tự thừa nhận hậu quả đi!”
ni Ngô Hà ra vẻ nước mắt lưng tròng: “Tôi thật sự không hiểu cô đang nói về cái gì. Nếu cô không muốn tôi làm thư ký của Tổng giám đốc Minh Viễn thì tôi sẽ từ chức.”
“Đừng giả vờ giả vịt ở đây!”
Trần Nam Phương chẳng thể chịu nổi cô ta: “Nếu muốn từ chức thật ấy thì đã không làm trái quy định công ty dùng cách khiến Hà Minh Viễn chấp nhận cô ở đây rồi.”
Ngô Hà chớp chớp đôi mắt, khiến nước mắt tuôn ào ạt.