“Tổng giám đốc Minh Viễn lại nói giỡn rồi, rõ ràng là anh sắp xếp mọi chuyện thành ra như vậy, còn không cho người khác suy nghĩ lung tung à?”
Cô lạnh lùng cười, tỏ vẻ chán ghét.
Anh nâng cằm cô lên: “Trước giờ anh không biết cái miệng nhỏ của Nam Phương lại xéo sắc như vậy đó.”
“Anh không nên biết thì hơn!”
Trân Nam Phương muốn đẩy tay anh ra: “Anh mau buông ral”
Giấy không ra, cô cũng ngoan ngoãn, di chuyển làm sao để lực năm của Hà Minh Viễn không làm bản thân khó chịu: “Sấp Viên tìm tôi có việc gì không?”
“Nhớ cái miệng nhỏ này của em ấy ma.
“óc Trần Nam Phương trừng lớn mắt mình, cảnh cáo: “Anh đừng có mà làm trò đồi bại gì đấy!”
“Nam Phương à, em nói anh nghe xem cái gì là đồi bại hử?”
Hà Minh Viễn cúi người kề sát vào: “Trong từ điển chuyện vợ chồng có †ừ nào như vậy hả?”
Anh cầm lấy cổ tay đang lộn xộn của cô, cố ý gian manh nói: “Anh chỉ biết chuyện vợ chồng muốn làm lúc nào cũng được hết.”
“Anh, bị điên hải”
Trân Nam Phương oai oái, tức giận đến mức khóe miệng run rẩy: “Hà Minh Viễn anh dám làm gì tôi, ` tôi…
“Em sẽ thế nào, đánh anh hả?”
“Phải đấy!”
Cô dù có dùng cách nào đi nữa, cũng sẽ không để anh ta như ý đâu.
Hà Minh Viễn lại cười, trực tiếp hôn lên bờ môi cô, anh tình nguyện bị cắn, cũng không muốn cô thờ ơ không để ý đến mình.
“Ưm..” Tên khốn này!
Trân Nam Phương muốn cắn anh, nhưng không có thế, kiểu gì anh ta cũng sẽ tránh được, dây dưa một hồi cô mới phát hiện mình bị lừa rồi!
Cái này không phải đang đáp lại, thì là cái gì?
Cô giận bản thân mình ngu ngốc, sao cứ đứng như trời trông ở đấy, không nhận ra ý đồ của anh ta, để anh ta thực hiện được thứ mình muốn chứ?
Hà Minh Viễn hôn một lúc lâu thì phát hiện người con gái ở trong lòng mình đang khóc, lập tức dừng lại, đau lòng gọi cô: “Nam Phương?”
“Buông tôi ra! Tôi không muốn nhìn mặt anh nữal”
Trân Nam Phương khóc nức nở: “Nếu anh thực sự cảm thấy hai ta là vợ chồng, thì đáng nhẽ anh nên bắt Ngô Hà lại! Anh lưu luyến, tiếc rẻ cô ta phải không?”
Anh nhìn chăm chú, rồi chỉ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô: “Không phải lưu luyến hay tiếc rẻ, là không có chứng cứ.”
“Có chứng cứt”
Trân Nam Phương hét lên: “Vừa nấy tôi đụng phải đàn chị, là Tô Thanh Nhã. Chị ấy nói Ngô Hà từng nói với chị ấy là sẽ đối phó với tôi, còn nữa… Còn, CCTV sao mà lại không hề quay lại cảnh ấy? Chắc chắn là có người động tay động chân rồi!”
“Anh đã cho người tra xét CCTV, mọi thứ đều bình thường”
Anh trầm giọng, ôm cô vào lòng: “Nam Phương à, anh biết em rất đau khổ, nhưng việc đã đến nước này, em phải chấp nhận sự thật thôi.”
“Chấp nhận thế nào? Anh nói tôi nghe chấp nhận thế nào đi?” . Truyện Quân Sự
Trần Nam Phương khóc òa: “Đứa nhỏ mất rồi anh vui lắm đúng không? Chẳng cần phải thấp thỏm lo âu nữa cơ mà? Anh tính khi nào thì ly hôn đây?”