Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 456:




“Ừml!” Cô dứt khoát gật đầu: “Em muốn tìm hiểu sự cố ngã cầu thang xem thế nào, và còn có chuyện của chị Thanh Nhã nữa, cho nên em phải đi!”
Trịnh Hoàng Phong không có gì để thuyết phục được cô nên chỉ có thể tỏ ra ủng hộ, khi đến gần phòng tranh, anh ta do dự nhìn Trân Nam Phương, định mở miệng ngỏ ý nhưng rồi lại thôi.
Anh thực sự không thể làm ra chuyện ép buộc cô được!
“Hoàng Phong, anh không sao chứ?” Trân Nam Phương rất mẫn cảm, cô nhìn thấy sự khác thường của anh, lén nhìn về hướng phòng tranh, vừa định nói gì thì đã thấy một bóng người cao to đi tới.
Cô thực sự không hiểu Hà Minh Viễn lại đến đây để làm gì!
Anh không phải đang che chở cho Ngô Hà sao?
Tại sao phải đến đây làm phiền côiI “Nam Phương!” Giọng trâm thấp của Hà Minh Viễn vang lên, anh bá đạo vươn tay ra kéo cô về phía mình: “Đã đến giờ về nhà rồi.”
“Về nhà?” Trân Nam Phương ngẩng đầu nhìn anh: “Nhà ở đâu?”
Trong khi cô đang hỏi vặn lại Hà Minh Viễn thì Đỗ Thanh Hoa và Trịnh Hoàng Bách từ đăng sau tức tốc chạy đến trước mặt ai đó và hét lên: “Tên khốn kia, anh lại đưa người yêu cũ của anh về nhà sao?”
Hơi thở nông mùi rượu, cô ấy nói: “Sau đó mới nhớ đến vợ của mình à?
Người làm tổng giám đốc tập đoàn Kim Địa như anh có tài xoay sở thật đấy, đúng là bậc thây về việc quản lý thời gian!”
Đồ Thanh Hoa giơ ngón tay cái lên, nếu không phải Trịnh Hoàng Bách ngăn cản cô lại thì cô ấy đã giơ hẳn ngón giữa ra rồi!
“Này, anh Bách đại thánh kia, anh làm gì mà giữ chặt tôi lại như vậy?” Cô ấy lên tiếngphản đối: “Tôi còn chưa măng chửi xong đâu!”
“Bác sĩ Hoàng Bách, anh có thể đưa Thanh Hoa về trước được không?” Nam Phương không muốn bạn thân của mình phải chịu ấm ức nữa, vội vàng thuyết phục cô về nhà, còn mình thì ở lại đối mặt với Hà Minh Viễn.
“Tôi làm gì mà cô lúc nào cũng mắng mỏ tôi vậy?” Giọng anh ảm đạm.
Trịnh Hoàng Bách thay mặt cô lên tiếng: “Minh Viễn anh trở nên nhỏ mọn như thế từ khi nào vậy? Có cần phải chấp nhặt với một cô gái không?”
“Từ trước đến nay tôi là người có thù tất báo.” Hà Minh Viễn không che giấu tính cách của mình: “Hơn nữa Đỗ Thanh Hoa là phụ nữ sao?”
“cu..’ Trân Nam Phương ra sức đẩy anh ra, tại sao bạn thân của cô lại không phải là phụ nữ chứ: “Cũng phải, trong mắt anh Viễn đây, chỉ có người phụ nữ yếu đuối như trà xanh như cô Ngô Hà mới là phụ nữ.”
Anh siết chặt cánh tay, muốn tóm cô nhưng không được, từ khi nào con cừu nhỏ ngoan ngoãn lại biến thành một con mèo hoang nhỏ sắc sảo như vậy, anh không thể chịu đựng được.
“Không cần biết em đang hỏi cái gì, hôm nay em phải theo anh trở về nhài”
“Tôi không về!” Trân Nam Phương từ chối!
Trịnh Hoàng Phong cũng giúp đỡ: “Minh Viễn à, tại sao anh có thể…”
“Tại sao không?” Hà Minh Viễn nổi tà khí, hai mắt phượng của anh sáng quắc: “Hoàng Phong, nếu anh còn đứng ở đây thì anh sẽ thấy những cảnh không nên thấy đấy.”
“Anh…” Trịnh Hoàng Phong từ trước đến nay chưa từng tranh giành với ai, đương nhiên không có cửa với anh rồi, vả lại là còn vì lo cho Trân Nam Phương nên anh ta chỉ có thể để cho Hà Minh Viên đưa Nam Phương đi.
“Hà Minh Viễn! Anh rốt cuộc đang làm gì vậy?” Trần Nam Phương giấy dụa trong vô vọng, đành để anh bế vào ngồi ghế sau của chiếc xe Bugatti.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.