Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 460:




“Nhưng cậu ba đã cho người điều tra rồi, thực sự không phát hiện ra có vấn đề gì”
“Thật sao?” Trân Nam Phương ngẩng đầu nhìn chằm chăm khuôn mặt tối sâm của Tạ Minh Sơn: “Nói thật đi, †ôi không tin Hà Minh Viễn đâu.”
Anh ta rõ ràng là bị sốc.
“Thật ra tôi biết anh quen Hà Minh Viễn không phải ngày một ngày hai. Anh ấy không thích tôi, có lẽ nên nói là người trong lòng anh ấy là Ngô Hà mới đúng.
Đây là người yêu cũ từ thời đại học của anh ấy.” Trần Nam Phương miêu tả ngắn gọn: “Vậy nếu anh ấy thực sự không phát hiện ra vấn đề gì, hay còn che giấu điều gì đó, tôi đành phải tự mình kiểm chứng thôi.”
“Không thể nào!” Tạ Minh Sơn chắc chắn nói: “Cậu ba nhất định không phải là người lăng nhăng như vậy đâu! Cậu ấy là người rất có nguyên tắc, rất giống sếp của chúng tôi, thích là thích, không thích là không thích rất rõ ràng.”
Lông mày thanh tú của cô nhíu lại, cô nhẹ nhàng lặp lại lời nói của anh ta: “Sếp của anh ư? Là ai cơ?”
Trân Nam Phương nhìn thấy toàn thân anh ta run lên, dường như đã trót lỡ lời với cô, sắc mặt anh ta tối sầm hiện ra vẻ lúng túng.
“Tôi không có ý định biết bí mật của anh đâu, anh không cần trả lời cũng được.” Cô tỏ thái độ: “Nhưng anh có thể giúp tôi được không? Cho tôi xin một bản báo cáo điều tra mà không để cho Hà Minh Viễn biết.”
“Tại sao không thể để cho cậu ba biết? Cậu ấy…”
“Đơn giản là vì tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh ấy nữa thôi.” Trần Nam Phương nói thật: “Tôi không muốn chiếm thời gian quý báu của anh ấy, anh biết đấy, ngoài công việc ra, anh ấy còn phải dỗ dành Ngô Hà nữa, vậy thôi đã mệt mỏi lắm rồi.”
“.” Tạ Minh Sơn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đầy mê muội, hóa ra cô gái trông có vẻ ngây thơ đơn thuần như này lại có một mặt sắc sảo như vậy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Sấp của họ nói đúng, đây đúng là ác quỷ tình yêu mài!
Cô cùng Tạ Minh Sơn đến tập đoàn Kim Địa, và khi vừa vào thang máy thì thấy hai người đang lén lút thì thâm cười nói ở trong, còn chào hỏi anh ta nữa.
Anh ta cũng khẽ gật đầu, sau đó nói với Trần Nam Phương: “Thang máy đến rồi, cô vào đi.”
“Này, Tạ Minh Sơn, anh bắt được một cô ả xinh đẹp như vậy từ khi nào thế?”
“Đúng vậy, có phải trước đây cô ấy cũng đến bộ phận an ninh tìm anh không?”
“Đừng nói vớ vẩn.” Tạ Minh Sơn gầm nhẹ: “Cô ấy là vợ của Tổng giám đốc Minh Viễn đấy.”
“Vợ của Tổng giám đốc Minh Viễn sao?” Một người khác kinh ngạc che miệng: “Thật sao? Trên tâng cao nhất không phải còn có… Ha ha, trái ôm phải ấp mỗi cô một bên nhỉ!”
Tạ Minh Sơn túm lấy cổ áo người kia: “Nói cho cậu biết, bớt nói lung tung lại đi!”
Người kia vội vàng khuyên anh ta: “Buông ra, đây là tâng một, người tới người lui đông như thế, anh muốn cảnh cáo ai cơ chứ! Anh Phan à, tốt nhất là anh nên bớt thắng tính lại đi! Người như anh có thể chỉ trích sếp lớn được sao?”
Tạ Minh Sơn không buồn nói nữa, quay lưng đi, không muốn dính líu đến đám người này nữa, không ngờ khi ra khỏi thang máy rồi, điện thoại vang lên.
“Này, cậu đang nói gì thế? Sếp làm sao vậy?”
Sau khi Trân Nam Phương đến văn phòng tâng cao nhất, nhìn thấy Ngô Hà đang ngồi trang điểm tại chỗ.
“Nam Phương, cô tới rồi, tôi còn tưởng rằng cô không tới nữa cơi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.