“Có vấn đề gì sao?” Trần Nam Phương phản bác: “Hà Minh Viễn không có thời gian lo chuyện của tôi đâu.”
Anh ta gật đầu đồng ý: “Lời này ngược lại là đúng, với thực lực của anh ấy thì muốn giúp cô cũng chỉ là chuyện hoàn thành trong vòng nửa phút thôi.”
Những lời này được nói ra, trong lòng Trần Nam Phương càng buồn hơn, mặc dù biết Hà Minh Viễn không muốn cô điều tra về Ngô Hà, nhưng khi nghe những bình luận từ chính miệng của người khác như vậy, cô không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
“Gần đây anh ấy đang rất mệt mỏi.”
Ôn Tứ Hiên lại nói, lần này như thể anh ấy đang nói giúp Hà Minh Viễn một lần nữa.
Trân Nam Phương cau mày, khó hiểu nhìn anh ta “Anh đang nói đến chuyện của anh trai của anh ấy sao?”
“Đúng vậy, không tìm thấy người thì làm sao có thể không lo lắng chứ.”
“Anh có biết việc này là do ai làm không?” Trần Nam Phương cũng lo lắng: “Có phải là cùng một bọn với người làm giám sát không?
“Tôi không biết.” Anh ta ăn ngay nói thật: “Đừng lo lắng, chuyện của Hà Minh Vũ nhất định sẽ được giải quyết, cô không cần phải lo lắng nữa.”
“Nhưng mà…” Trân Nam Phương và nói được một nửa thì dừng lại rồi gật đầu: “Hay là chúng ta nói chuyện tìm hacker đi, anh có tài liệu gì không?”
Ôn Tứ Hiên lắc đầu: “Tôi không có, nhưng mà tôi biết có một người có.”
“Là Hà Minh Viễn!”
Ôn Tứ Hiên nói chuyện rất nhẹ, tựa như người lúc trước nhận xét Hà Minh Viễn không giúp được gì không phải là anh ta vậy.
Bây giờ lại bảo cô đến gặp Hà Minh Viễn để được giúp đỡ sao?
Gương mặt Trần Nam Phương lộ ra vẻ khó xử, cô không muốn có quá nhiều người tham gia vào việc này, đặc biệt là nhà họ Hà, ai bảo Ngô Hà có thân phận đặc biệt như vậy chứ?
Người ta chính là người mà Hà Minh Vũ đã nhìn trúng.
“Không muốn nhờ anh ấy giúp đỡ sao?” Ôn Tứ Hiên dừng xe, nhưng không mở cửa ra.
Trân Nam Phương lắc đầu: “Nếu như đây là cách duy nhất, vậy thì tôi sẽ đi tìm anh ấy.”
Ánh mắt anh ta sáng lên, sau đó chỉ tay vê phía trước: “Nhìn xem tôi đã nói gì nào, cô ấy không đến một mình đúng không?”
Cô nhìn theo tay anh ta, cô thực sự nhìn thấy bạn thân của mình là Đỗ Thanh Hoa, thêm Trịnh Hoàng Bách, vậy mà còn có Trịnh Hoàng Phong đi theo phía sau.
“Xem ra cậu cả nhà họ Trịnh thật sự là không muốn chịu thua rồi.” Ôn Tứ Hiên mở cửa, tùy ý vẫy tay với bọn họ, nhìn Trần Nam Phương xuống xe.
“Tớ nói này, có phải cậu rảnh đến nỗi hoảng rồi không?” Đỗ Thanh Hoa vội vàng chạy tới, kéo Trân Nam Phương ra sau lưng, ngửa cổ nhìn Ôn Tứ Hiên.
“Thanh Hoa, cậu đang làm gì vậy?”
Cô võ vai bạn thân mình: “Ôn Tứ Hiên đến đây để giúp đỡ chúng ta mà”
Đồ Thanh Hoa khit mũi, tỏ vẻ cực kỳ băng lòng, bởi vì trực giác của cô ấy rất nhanh nhạy, từ động tác và ánh mắt vừa rồi của anh ta có thể biết được anh ta thích Trân Nam Phương, mục đích giúp đỡ cũng không trong sáng.