Cũng đúng thôi, thế giới này làm gì có ai có thể đơn thuần đến mức không dính một chút tạp chất chứ?
“Thôi được rồi…” Trịnh Hoàng Bách đi tới, ôm lấy Đỗ Thanh Hoa: “Đừng lo lắng mù quáng như vậy, năng lực của chị dâu cũng rất mạnh đấy.”
Trân Nam Phương liếc mắt nhìn, không biết tại sao, nhưng là vì thân phận bạn trai mới của bạn thân này, cô cũng không nói nhiều, kêu mọi người vào trong ngồi.
“Nam Phương, tại sao emlại chạy ra đây? Sức khỏe của em đã tốt hơn chưa?” Trịnh Hoàng Phong quan tâm hỏi, đôi mắt êm dịu như nước.
Cô gật đầu: “Đừng lo, em không sao 3u cả.
Thấy anh ta lại muốn nói gì đó, Ôn Tứ Hiên Văn liền cướp lời: “Nếu cậu cả Hoàng Phong sự quan tâm đến Nam Phương như vậy thì anh cũng nên giúp cô ấy giải quyết vấn đề chứ nhỉ.”
“Anh muốn tôi giúp gì cho cô ấy?”
Đôi mắt anh ta không có chút gợn sóng, nhưng rõ ràng đã sáng hơn một chút, giọng điệu càng thêm phần mong đợi: “Nam Phương, em nói đi, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp em!”
“Em…” Trân Nam Phương dừng lại, nhưng khi nghĩ đến việc Hà Minh Viễn đang bận tìm anh trai, cô vẫn nên mở miệng nhờ Trịnh Hoàng Phong giúp đỡ.
“Tôi đang tìm một hacker tên K, nghe nói người đó là một trong số 10 hacker giỏi nhất trên thế giới. Một khoảng thời gian trước, hệ thống giám sát của Tập đoàn Kim Địa bị hack nên không có bằng chứng để buộc tội Ngô Hà.”
“Cô chắc chứ?” Hai anh em nhà họ Trịnh đồng thời lên tiếng, đặc biệt là Trịnh Hoàng Bách còn trợn mắt lên, một †ay sờ căm. “Chị dâu, anh Viễn có biết chuyện này không?”
“Tôi nghĩ anh ấy không chỉ biết, mà có lẽ người đã thuê hacker chính là anh ấy!” Đỗ Thanh Hoa mỉa mai, sau đó khẩn cầu nói với Trịnh Hoàng Phong: “Anh Hoàng Phong, nếu anh có thể giúp đỡ chuyện này, thì anh nhất định phải giúp Nam Phương đấy, phải nhổ tận gốc đóa sen đen tối đó mới được.”
Cô ấy vừa nói vừa làm một hành động phù hợp để thể hiện sự tức giận trong lòng mình.
“Cô yên tâm! Tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra hacker KI”
“Anh!” Trịnh Hoàng Bách cau mày muốn nhắc nhở.
“Em không cần nói gì cả, gọi món đi!” Trịnh Hoàng Phong ngắt lời của em trai, trong mắt hiện lên vẻ trịnh trọng: “Việc của anh, anh tự biết cách giải quyết.”
Mặc dù Trần Nam Phương cảm thấy có chút áy náy khi nhìn thấy điều này, nhưng cô lại cảm kích nhiều hơn, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với lúc sáng, nhất định có thể đưa kẻ xấu ra trước công lý!
Nhưng niềm hy vọng này chỉ kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ liền bị cuộc điện thoại của bà Diêu dập tắt, trực giác của Trần Nam Phương cảm giác được bà nội gọi cô đến để nói về chuyện của Ngô Hà…
Quả nhiên, ngay khi Trần Nam Phương đến, bà Diêu đã nói thẳng mục đích của mình.
“Nam Phương, con biết chuyện Minh Kỳ chuẩn bị kết hôn với Ngô Hà rồi đúng không?” Bà nội võ võ tay Trân Nam Phương, ôn nhu nhìn cô nói: “Con phải đảm đương nhiều hơn nữa rồi!”
Cô không nói một lời nào, bởi vì cô không biết những gì cô phải đảm đương việc gì việc gì.
Ngọc Cẩm giúp đỡ: “Mợ ba, bà Diêu đã rất nhớ cô đấy.”
Trần Nam Phương nhướng mị, cười nói: “Con biết ạ.”
“Mợ ba đừng trách bà nội, bà nội chỉ muốn tốt cho mợ ba và Minh Viễn, nhưng thăng nhóc đó lại không quan tâm đến anh trai mình gì cả.”