Trân Nam Phương theo bản năng co rúm mình mẩy, người này lại bắt đầu chơi trò độc địa gì rồi!
“Em không phải rất có chính kiến, cũng không phải hoàn toàn không có…”
Cô lầm bầm, nghiêm túc nói rằng: “Chứ việc này anh không định đề phòng hay sao?”
“Yên chí đi, mấy trò mèo này của ông ta chẳng được lâu đâu.”
Giọng nói Hà Minh Viễn lạnh lẽo, rồi lại tan rã: “Mấy ngày nay khi nào rồi rãi nhớ phải đến thăm bà nội đấy”
“Em định đi tìm Thanh Hoa.”
“Không cho!”
Anh không đồng ý: “Ngoan nào, nghe lời anh, về rồi anh thương em.”
Thương em.
Thương… em.
Trân Nam Phương cứ cảm thấy câu này của Hà Minh Viễn có thêm lớp nghĩa đồi bại nào đó nữa!
“Không thèm…”
Cô cũng từ chối theo: “Anh đừng phạt em là em cảm ơn lắm rồi.”
“Em định lấy công chuộc tội à?”
Thanh âm của anh trầm bổng êm tai: “Không có cửa đâu!”
“Hà Minh Viễn anh..”
Trân Nam Phương vốn định cầu xin anh, nghĩ một hồi cũng hừ lại: “Anh không có việc gì thì em cũng không thèm để tâm anh nữa.”
Dù sao anh ta cũng ở nơi xa tít mù khơi, quản thế nào được cô. Cô có đi †ìm Đỗ Thanh Hoa thì anh ta cũng chẳng có cách nào bắt cô lại được!
Nhưng mà lên kế hoạch là một chuyện, thực hiện được ngoài đời không là một chuyện khác. Chiêu đến, Trần Nam Phương hãy còn chưa kịp đi tìm Đồ Thanh Hoa đã nhận được một tin nhắn bí ẩn.
“Di động của anh trai cô có bí mật.”
“ị”
Tim Trần Nam Phương gần như muốn giật bắn ra ngoài, cô không biết đối phương là ai, có mục đích gì, nhưng cô cũng không muốn bỏ qua bất kỳ tin tức hữu ích nào.
“Ai vậy? Di động của anh tôi đang ở đâu?”
Cô nhăn gửi hai tin liên tiếp, nhưng không nhận lại được chút hồi đáp nào.”
Cô bình tâm lại một chút, mới ngăn lại được tâm trạng kích động của mình: “Bình tĩnh đi nào, có lẽ đối phương là Ngô Hà, định đào hố chờ mình sụp bấy đấy…”
Lý trí tuy rằng nghĩ như thế, nhưng trong lòng hận mình không thể lập tức tìm thấy di động của anh trai Tần Anh Huy, tìm xem bí mật bên trong đó là gì.
Đợi đến bốn giờ chiều, Trần Nam Phương cũng chẳng đợi được thêm chút tin tức nào, cô không định ngồi đến nổi mốc ở đây, lập tức thay đồ giả vờ như rời khỏi biệt thự, ra khỏi cửa lại quay ngoát về, vơ lấy một con dao hoa quả cất vào trong túi.
Sau đấy đi thắng đến nhà họ Tần.