“Cô không đi sao? Vì sao còn đứng ở đây?”
“Tôi đang đợi một người, anh về trước đi, chúng ta gặp nhau sau.” Cô vây tay với anh ấy.
“Tôi không đi đâu.” Hà Minh Vũ vừa dứt lời, tất cả những người có mặt ở đó đều bị sốc.
Đặc biệt là Ngô Hà, cô ta gần như hóa đá ngay tại chỗ!
“Trà xanh à, có phải cô bị ngốc rồi không?” Đỗ Thanh Hoa đắc ý nói: “Xem ra hiện giờ Hà Minh Vũ cũng quên luôn cô rồi, nhưng mà tôi cảm thấy, một ngày nào đó khi anh ấy khỏi bệnh, nhất định sẽ vạch trân bộ mặt thật của cô!”
Đáy mắt Ngô Hà lóe lên vẻ hận thù.
“Anh…” Hà Minh Viên chậm rãi bước đến, đồng thời liếc mắt nhìn về phía Trân Nam Phương một cái, nói một cách khó chịu: “Chúng ta cùng đi về đi.”
Cô bất giác lùi về phía sau, chỉ sợ lại ngửi thấy mùi hương khiến cô cảm thấy buồn nôn, nhưng động tác này của cô lại làm cho Hà Minh Viễn tức đến mức suýt chút nữa phát hỏal “Tôi còn có việc, mọi người về trước đi” Trần Nam Phương lấy lại tinh thần nói.
“Đúng thế, trà xanh vấn luôn miệng nói không khỏe, hai anh em nhà anh coi trọng cô ta đến thế, vẫn nên nhanh chóng đưa cô ta về đi.” Đỗ Thanh Hoa phối hợp nói.
Nghe thấy thế, ánh mắt sắc bén của Hà Minh Viễn lóe lên, đang định lên tiếng chất vấn thì bị Hà Minh Vũ nói trước.
“Cái gì mà trà xanh chứ?” Biểu cảm của anh ấy đơn thuần như một đứa trẻ, thực sự là đang ngờ vực: “Cô ấy có tên, tên của cô ấy là…”
“Minh VũI” Ngô Hà lớn tiếng ngắt lời anh ấy: “Khó khăn lắm cậu ba mới tìm thấy anh, chúng ta nên về nhà trước đi, bà nội đang đợi anh đó.”
Hà Minh Vũ nhíu mày, vô cùng khó chịu nói: “Nhưng mà tôi không quen bọn họ.”
Mặc dù trong lòng Trân Nam Phương còn nghỉ ngờ, nhưng lúc này cô lại càng muốn gặp được anh trai của Tô Thanh Nhã để lấy tập tin ghi âm và sổ nhật ký của chị ấy.
“Còn không đi sao? Lỗ tai tôi sắp bị mấy người làm cho hỏng luôn rồi.” Đỗ Thanh Hoa không quên mỉa mai Ngô Hà, vừa đưa tay xoa lỗ tai vừa nói: “Nam Phương, chúng ta qua bên kia ngồi một lát đi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Cô khẽ đưa mắt nhìn về phía Hà Minh Viễn, người đó cũng đang nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ như muốn ăn thịt người.
“Tôi thực sự có việc cần giải quyết.”
Cô không nhịn được giải thích.
Nhưng mà, người nào đó không hề có ý định hiểu cho cô: “Nam Phương không nhắc nhở tôi, tôi quả thực sẽ quên mất mục đích đến Thâm Thành của vợ mình.”
“…”
“ Trần Nam Phương câm nín, vốn dĩ cô còn đang phân vân, không biết có nên nói cho anh biết không, hiện giờ thì rõ rồi, Hà Minh Vũ và Ngô Hà đã nhận nhau rồi, cô càng không thể nói ral “Sao vậy?” Anh bước một bước đến gần.
Đỗ Thanh Hoa lập tức đứng ra bảo vệ người bạn thân giống như bảo vệ một con bê con: “Tên xấu xa Minh Viễn, tôi cảnh cáo anh, anh mà khiến cho Nam Phương nhập viện một lần nào nữa, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
“Chỉ là ngửi thấy hương đào thôi mà đã phải nhập viện?” Đôi mắt phương của anh giống như mũi khoan muốn xuyên thủng mọi thứ: “Thật khiến người †a tò mò, không biết trước đây em đã trải qua những gì?”