Cơ thể Trần Nam Phương căng lên, hai bàn tay năm chặt thành nắm đấm, nói một cách quật cường: “Tổng giám đốc Minh Viễn định ở đây truy hỏi quá khứ của em hay sao?”
Anh híp mắt nhìn, hận không thể vạch trái tim của cô gái nhỏ này ra, xem xem rốt cuộc có anh ở trong đó không?
“Anh, để em đưa anh về nhà.” Anh †ức giận xoay người, dù sao cũng không thể không quan tâm đến Hà Minh Vũ, mặc dù anh không biết vì sao anh ấy lại chạy đến đây.
“Tôi không về!” Hà Minh Vũ từ chối, nhìn anh một cách xa lạ, sau đó xoay đầu nhìn Ngô Hà: “Tôi không nhớ những chuyện trước kia nữa rồi.”
“Minh Vũ ngoan nào.” Ngô Hà giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Mọi người đều rất quan tâm anh, anh phải nỗ lực, từ từ nhớ ra chúng em.”
Giọng nói ngọt đến phát ngấy khiến cho người nghe cảm thấy không thoải mái.
Trân Nam Phương cụp mắt xuống nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ rồi, mà hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của anh trai Tô Thanh Nhã xuất hiện.
Đúng thế, nhìn thấy nhiều người như vậy, ai chịu xuất hiện chứ?
“Thanh Hoa, chúng ta cũng về đi.”
Cô vô cùng thất vọng, kế hoạch tốt đẹp của cô đã bị làm xáo trộn rồi.
“Nam Phương, cậu đừng từ bỏ, có lẽ anh ta sẽ còn liên lạc với chúng ta.” Đỗ Thanh Hoa nhỏ giọng nói.
Nhưng Trần Nam Phương không dám ôm quá nhiều hi vọng, sự xuất hiện của người đàn ông đó tuyệt đối không phải là trùng hợp, mục đích của anh ta là cô!
Chắc chắn là như thế.
Hơn nữa anh ta và Ngô Hà, cô quay đầu lại nhìn, lại phát hiện ra Hà Minh Vũ đang đi theo cô: “Anh…”
“Cô là người tốt.” Lí do của anh ấy vô cùng giản đơn: “Tôi đi cùng cô.”
Trân Nam Phương chớp mắt, có chút không biết phải làm thế nào, nhưng nhìn thấy trong đáy mắt Hà Minh Viễn có gì đó như đang mong đợi, cô không nhịn được mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Vậy thì đi thôi, chúng ta đi tàu cao tốc.”
Đỗ Thanh Hoa không quen nhìn cảnh này, nhếch miệng bất mãn nói: “Anh không còn quan tâm đến người trong lòng nữa sao?”
“Thanh Hoa, cậu cũng đừng trêu chọc anh ấy nữa.” Trần Nam Phương nhỏ giọng nhắc nhở.
“Nam Phương cậu thật là tốt bụng.”
Đỗ Thanh Hoa bực bội, nhỏ giọng lầm bầm: “Bây giờ anh ta đã quên hết những chuyện lúc trước, cho nên mới tỏ vẻ vô hại, ngày nào đó anh ta khỏe lại, nói không chừng lại càng thêm bảo vệ cô nàng trà xanh kia sau lưng đấy.”
Cô chỉ khẽ mím môi, âm thầm thở dài một hơi, không nói gì thêm.
“Cô ta là người xấu à?” Hà Minh Vũ hỏi, ánh mắt vẫn dính chặt vào Đỗ Thanh Hoa.
“Tất nhiên, cô ta vẫn luôn bắt nạt Nam Phương nhà chúng tôi.”
Anh ta chau mày, lại kiên định thốt ra một câu: “Cô là người tốt.”
Trân Nam Phương nhếch nhếch khóe môi: “Chúng ta về nhà thôi.”
Nếu có thể đánh đổi trở lại mạng sống của đứa bé cô đã làm mất, cô thà rằng lựa chọn không lương thiện như vậy!