Trân Nam Phương chưa bao giờ biết rằng hình bóng của Hà Minh Viên đã khác sâu trong tâm trí của cô đến như vậy, cứ giống như là đã hòa vào trong tủy xương, không thể nào dứt ra được.
Điều này làm cho cô buông bỏ quyết định đi tìm Dạ Hành vào giây phút cuối cùng. Không! Có thể nói là muốn buông tha theo bản năng.
Một bên là kỷ niệm thời thanh xuân dài đằng đãng, một bên là tình yêu nông đậm của cô và Hà Minh Viễn.
Rõ ràng là cán cân tình cảm đã nghiêng về phía vế sau…
“Hà Minh Viễn là chồng của mình, hai người đã từng có quan hệ thân thiết nhất.” Một khi phát hiện cô còn lưu luyến Hà Minh Viễn, tất cả suy nghĩ của Trân Nam Phương như là đang thuyết phục cô ở lại.
“Em có sao không?”
Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói, đồng thời có một cánh tay đặt lên vai cô. Cô lập tức thấy hoảng sợ, quay đầu nhìn lại.
“Hà Minh Vũ!” Trân Nam Phương ngạc nhiên nhìn xung quanh: “Sao anh cũng ở đây vậy?”
“Anh đi theo em tới đây.”
“Hả?” Cô trợn tròn hai mắt: ‘Vậy Hà Minh Viễn có biết không? Anh ấy… Anh ấy… Anh ấy không đến à? “
“Em ấy không biết.” Hà Minh Vũ lắc đầu: “Em hy vọng người đến là em ấy sao?”
Trần Nam Phương không biết phải trả lời anh ta như thế nào, chỉ có thể thay đổi chủ đề khác: “Bây giờ em sẽ gọi điện cho anh ấy, chắc chăn là anh ấy đang rất lo lắng cho anh. “
“Em mà không trở về thì anh cũng sẽ không trở về.” Hà Minh Vũ trâm giọng nói: “Anh với bọn họ đều không quen biết nhau.”
Cô cảm thấy có chút đau lòng nhìn anh ta: “Là bởi vì trước kia anh đã bị thương, cho nên anh đã quên mất tất cả ký ức về bọn họ thôi. Nhưng mà người thân vẫn luôn là người thân, bọn họ đều luôn nhớ đến anh, hy vọng anh có thể sống tốt, hy vọng anh sẽ được hạnh phúc. “
Anh ta không nói gì như thể là anh †a đang suy nghĩ vậy.
“Chúng ta không thể sống một mình trên thế giới này được, anh thấy đúng không?” Trân Nam Phương giúp anh ta phân tích: “Tuy rằng anh đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng anh có thể làm quen với mọi người thêm một lần nữa, cùng nhau bắt đầu tìm hiểu từ bây giờ. “
“Làm như vậy có được không?” Hà Minh Vũ nhíu mày, khuôn mặt ngăm đen tràn đầy sự nghỉ ngờ.
Cô gật đầu một cách nặng nề: “Đương nhiên là có thể rồi, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho Hà Minh Viên.”
Vừa nói vừa cầm máy lên gọi, đầu kia rất nhanh truyền đến một giọng nói trầm ổn quen thuộc: ” Em đang ở đâu? “
“Em…” Cô rối rắm ngẩng đầu lên, không trả lời: “Em lập tức về để gặp anh, còn có, anh trai của anh cũng đang ở bên cạnh em.”
“Được.” Hà Minh Viễn chỉ đáp lại một chữ.
Trần Nam Phương còn chưa kịp nói những lời tiếp theo thì đã nghe thấy Hà Minh Vũ nói: “Em thay tôi nói với em ấy là đừng để Thiên An tới đây. “
Nghe thấy hai từ Thiên An!
Trần Nam Phương nhìn về phía Hà Minh Vũ theo bản năng, đôi mắt trong veo trợn tròn, bên trong tràn đầy sự nghi ngờ và khiếp sợ.
“Anh… Anh vừa nói đến ai vậy?”