Từ khi anh có suy nghĩ muốn đẩy cô cho Hà Minh Vũ thì giữa bọn họ đã không còn cách nào hàn gắn được nữa rồi!
“Trân Nam Phương!” Anh nắm lấy cánh tay cô, găn từng chữ một: “Em thật sự không muốn sao?” Cô không hoảng sợ nhìn chằm chằm vào anh, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu tôi muốn thì anh làm sao? Lại kết hôn với tôi sao?
Hay lại cứng rắn đẩy tôi đến cạnh Hà Minh Vũ, để tôi đi làm Thiên An sao?”
“Nam Phương! Nói cho anh biết em không muốn đi” Hà Minh Viên ôm lấy mặt cô, giọng điệu như đang van xin.
“Tôi không muốn, đã qua lâu như vậy rồi, tôi không muốn lại làm Thiên An nữa” Cô lạnh nhạt nói xong, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng tôi cũng không phải là vợ của Hà Minh Viễn anh, chúng ta đã ly hôn”
Cô gỡ tay anh ra, ánh mắt kiên định ngồi vào chỗ làm việc của mình rồi sau đó bắt đầu làm việc.
Từ giờ trở đi, vận mệnh của cô sẽ do chính cô khống chết Sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai.
Hà Minh Viễn nhìn chăm chăm gò má của Trần Nam Phương, giây phút này anh cảm thấy cô cách anh quá xa rồi!
Anh đưa ra nhiều quyết định như vậy, nhưng lần này anh đã sai, anh chỉ là… Quá để ý đến anh trai Thời gian châm chậm trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh đã đến ngày thứ mười.
Hôm nay, Trân Nam Phương vội cầm một báo cáo vào văn phòng Tạ Hàn Phong, lúc gõ cửa đi vào mới phát hiện bên trong chỉ có một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo thoải mái màu xám, ông ta cũng nhìn sang cô.
“Xin lỗi! Cho hỏi Hàn Phong đâu rồi?”
Người đàn ông trung niên nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt nhìn Trần Nam Phương hơi kỳ lạ, giống như đầy kích động và kìm nén đến mức không thể nói nổi thành lời, đôi môi luôn run rẩy.
Cô chớp mắt, có hơi nghi ngờ nhưng đã nhanh chóng nở nụ cười rồi xoay người rời đi: “Ngài cứ ngồi trước, lát sau tôi lại đến.”
Khoảnh khắc cửa đóng lại, chỉ thấy người đàn ông trung niên đau khổ nỉ non nói: “Ngọc Hân! Ngọc Hân! Anh thật sự nhìn thấy con của chúng ta… Khuôn mặt của con bé rất giống em…”
Còn Trần Nam Phương, sau khi cô trở về khu làm việc cô thì phát hiện ra Tạ Hàn Phong đang ngồi trong phòng kế toán, cô nhanh đi qua và xòe tay ra: “Mười ngày rồi, video giám sát đâu?”
“Tôi cũng đang định đưa cho cô đây, chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu cơ?” Trần Nam Phương đầy vẻ đề phòng: “Chắng lẽ anh không giữ băng ghi hình lại?”
Anh ta nhún nhún: “Đến giờ mà ai còn dùng băng ghi hình chứ? Không phải xem trên màn hình lớn sẽ kích thích hơn sao?”
Cô cũng lười so đo lý do qua loa của anh ta, nhưng vì muốn có được video giám sát cho nên chỉ có thể đi theo anh 1a.
“Đúng rồi, anh không cần về văn phòng sao? Hình như trong đó đang có khách” Trần Nam Phương tốt bụng nhắc nhở, nhớ đến dáng vẻ của người đàn ông trung niên kia, cô hơi chân chừ nói: “Có vẻ sức khỏe của ông ta không được tốt.”
“Cô đi đến văn phòng tôi sao?” Tạ Hàn Phong hỏi lại.
“Tôi đến lấy đồ theo ước hẹn thì có vấn đề gì sao?”
Anh ta nhún vai: “Không có vấn đề gì, vậy thì cô chính là người đầu tiên gặp Tổng giám đốc mới của công ty chúng ta rồi.”