Tấm ngăn được kéo lên, nhưng khi nhìn lại Trần Nam Phương một lần nữa, quả nhiên cô đã nhốt bản thân vào một góc, anh nhìn chằm chăm vào cô thật lâu, sau đó mới từ từ nói: “Anh nghe Đỗ Thanh Hoa nói em muốn đến nước Canada du học, bây giờ đang…”
Cô lập tức ngẩng đầu, vậy là anh muốn đuổi cô đi ư?
Uổng công vừa nãy cô còn biết ơn anhl Không chừng anh còn đang chuẩn bị tính kế gì đó!
“Bây giờ tôi không muốn!” Trân Nam Phương dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Tôi biết anh có tiền, nhưng xin anh nhớ là chúng ta đã ly hôn, anh không cần và cũng không có tư cách quản lý tôi.”
Nói xong, dường như cô vẫn còn cảm thấy chưa đủ: “Thật ra bây giờ tôi không hề muốn gặp lại anh chút nào.”
Cô biết lời này sẽ tổn thương anh, cô có thể nhìn thấy sự kìm nén và vẻ đau khổ hằn sâu trong mắt anh, nhưng như vậy thì có ích gì?
Anh có thể dùng bất kỳ một lý do để từ bỏ cô, nhưng đồng thời anh sẽ không còn tư cách khoa tay múa chân với cô nữal Trong bầu không khí gần như không thể điều hòa, chiếc xe đã dừng lại trước cửa tòa nhà Thế kỷ. Từ ngoài vào trong đều tràn đầy màu sắc vui vẻ, tất cả mọi người đều mặc trang phục lộng lẫy đến tham dự lễ cưới, trên mặt là nụ cười chúc phúc.
Chỉ có Trần Nam Phương mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản đến đây, như vậy cũng tốt, dù sao cô cũng không đến để chúc phúc.
“Nam Phương! Cô đến rồi!” Ngô Hà đi đến chào đón, gương mặt vốn đang tươi cười nhìn thấy Tạ Hàn Phong lại lập tức nhiên thay đổi, có điều khi nhìn thấy Hà Minh Vũ đi ra tiếp khách, cô ta chăm chú nhìn Trân Nam Phương: “Không ngờ là cô sẽ tới, không sợ nhìn cảnh nhớ tình sao? Dù sao trước đây cô và Minh Viễn chưa từng tổ chức lễ kết hôn”
“Tới mở mang tâm mắt, muốn nhìn xem hôn lễ nhà giàu như thế nào.”
“Vậy cô đến đúng rồi, hôn lê chúng tôi tiêu tốn đến mười hai chữ số, còn chưa tính tài sản và trang sức của tôi.”
Ngô Hà đắc ý khoe khoang: “Nam Phương! Chắc cô còn chưa biết đâu nhỉ, tháng sau vài cửa hàng của tôi sẽ khai trường cùng một lúc, đến lúc đó cô nhớ tới nhé.”
“Vậy còn phải xem cô có thể tiếp tục đến tháng sau hay không…”
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Trân Nam Phương cười nhạt: “Cô cảm thấy tôi có ý gì?”
Khi nhìn thấy vẻ sợ hãi lộ ra trên mặt Ngô Hà, trong lòng cô trở nên sảng khoái hơn một chút, tiếp tục nói móc: “Cô chính là cô dâu trong hôn lê hàng ngàn tỷ đồng sao lại có vẻ mặt như gặp ma thế này, không phải là mở Thiên nhãn rồi thấy chị Tô Thanh Nhã quay lại chứ?” .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
“Trân Nam Phương! Cô cho rằng tôi sẽ ngu xuẩn như Tô Thanh Nhã sao?”
Ngô Hà cố nén lửa giận trong lòng: “Vậy cô nghĩ sai rồi, tôi sẽ còn mạnh mẽ hơn cô ta gấp trăm gấp ngàn lần!”
“Cô đúng là rất mạnh, trộm cắp giết người không gì không làm được.” Trần Nam Phương bước thêm một bước: “Cô cho rằng người không biết, quỷ không hay sao? Tôi nói cho cô biết, chắc chắn tôi có thể tìm được chứng cứ”
“Có bản lĩnh thì cô cứ tìm đi!” Ngô Hà nghe vậy ngược lại không sợ, chỉ cảm thấy Trần Nam Phương đang giả ma giả quỷ dọa cô ta: “Có điều nghe nói Dạ Hành không đến nước Canada để điều trị thì sẽ chết.”
“Trân Nam Phương! Tôi nhớ rõ trước kia đến con kiến cô còn không nỡ dẫm chết mà sao lần này lại nhân tâm như vậy? Bị Hà Minh Viễn ép thành vậy sao?